Hàn Mặc Tử nghi ngờ nhìn chăm chăm vào anh, Dạ Mặc Thâm trầm thấp cười một tiếng. “Như một người vợ bắt gian.
Lời này thành công khiến cả người Hàn Mộc Tử cứng đờ, cô nhìn vào đôi mắt của Dạ Mặc Thâm: “Anh định nói cho tôi biết, anh có gian để bắt?"
Dạ Mặc Thâm không làm gì trái với lương tâm, câu nói này của Hàn Mộc Tử vốn chỉ dùng để thăm dò anh, thế nhưng anh lại nghe không hiểu, dù sao anh không thấy nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, cũng không có sinh ra bất cứ tình cảm gì với người phụ nữ tên là Đoạn Mộc Tuyết kia.
Cho nên anh không thẹn với lương tâm. “Có đúng không?” thấy anh không nói lời nào, Hàn Mộc Tử lại hỏi một câu, lại không biết bộ dáng của chính mình rơi vào mắt Dạ Mặc Thâm có bao nhiêu sốt ruột.
Mí mắt Dạ Mặc Thâm hơi rũ xuống: “Em không ngửi thấy gì sao? Hửm?"
Hàn Mộc Tử: “.....
Quả thực trên người anh chỉ có mùi hương của anh, không có của người khác.
Thế nhưng là vì quá sạch sẽ cho nên mới đáng nghỉ, cộng thêm việc Hàn Mộc Tử đã nghe thấy giọng nói của người phụ nữ kia. Giọng nói của người phụ nữ kia mềm mại hơn cô nhiều, nghe qua chính là một cô gái trẻ tuổi hơn cô.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Hàn Mặc Tử cũng nhận ra một vấn đề quan trọng.
Thời gian đã qua năm năm rồi, cô không còn trẻ nữa.
Đối với phụ nữ mà nói, cô đã bước vào độ tuổi lão hóa, thế nhưng mà Dạ Mặc Thâm thì lại khác, anh đang ở thời điểm hăng hái nhất, khác hoàn toàn so với cô.
Ánh mắt Hàn Mộc Tử lạnh xuống, đẩy anh ra.
Cảm xúc trên người có gần như lập tức hạ xuống, Dạ Mặc Thâm lập tức cảm nhận được, thấy cô quay đầu muốn đi thì anh vội vàng ôm lấy cô từ phía sau, tựa trên vai cô. “Không tin anh sao?"
Hàn Mộc Tử hơi nghiêng mặt, khỏe mắt nhìn lướt qua gương mặt của Dạ Mặc Thâm đang dựa trên vai cô, đôi môi đỏ khẽ mấp máy. “Anh không biết câu càng hoàn hảo thì càng có dấu vết sao?"
Dạ Mặc Thâm nhíu mày: "Lời này ai nói đó?" “Anh không cần quan tâm là ai nói, chiếc áo sơ mi này chắc là đã được thay rồi nhỉ? Tắm cũng tắm rồi nhỉ? Có phải cũng khử độc toàn thân luôn rồi không?”
Hàn Mộc Tử nói xong những lời này thì cười châm chọc: "Xóa vết những dấu tích kia, khiến cho bản thân trở lên hoàn mĩ không tỷ vết, lừa gạt người khác cũng lừa gạt chính bản thân mình sao?"
Vốn dĩ anh chỉ cho là cô đang nói đùa, nhưng khi nghe thấy giọng nói giễu cợt của cô, Dạ Mặc Thâm mới biết là cô đang nói thật.
Lập tức, lông mày của Dạ Mặc Thâm không còn cau lại như lúc đầu mà cau mày nặng nề, không hiểu hỏi: “Em không tin anh sao?" “Tôi tin anh cái gì?” Chỉ cần Hàn Mặc Tử vừa nghĩ đến giọng nữ mềm mại trong điện thoại kia là trong lòng lập tức nổi lửa giận, giống như là ngọn lửa trên thảo nguyên, một khi bốc lên là không thể dập tắt được.
Trừ phi trời đổ mưa to.
Hàn Mộc Tử đẩy đôi tay đang nằm bên hông mình ra, xoay người nhìn vào đôi mắt của Dạ Mặc Thâm, nở một nụ cười mỉa mai. “Liên tục mấy ngày không xuất hiện, nói ra đi ra nước ngoài công tác, nhưng tôi thấy có vẻ không phải là như vậy đâu nhỉ?" Dạ Mặc Thâm yên lặng nhìu cô, lông mày nhíu chặt lại, khí tức trên người lạnh lùng, khiến cho người ta không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Tại sao cô lại nổi giận?
Là bởi vì chiến lược muốn bắt phải thả có hiệu quả? Những gì chú mập kia nói thật sự hữu ích?
Mặc dù đáy mắt Hàn Mộc Tử tràn đầy trào phúng, vẻ mặt chỉ biểu lộ một điều, cô ấy đang tức giận.
Thế nhưng trong lòng Dạ Mặc Thâm lại nở hoa, bởi vì anh biết, nếu như Hàn Mộc Tử không để ý đến anh thì trong lòng sẽ không phát hỏa như vậy. “Em lo lắng anh có người phụ nữ khác ở nước ngoài?" rột cuộc Dạ Mặc Thâm cũng hỏi câu hỏi trong lòng mình.
Hàn Mộc Tử thấy anh bình tĩnh hỏi mình như vậy, trong ánh mắt đen láy không có chút gì bối rối, bộ dáng bình tĩnh như vậy hoàn toàn không giống như bị bắt gian.
Cho nên, anh với người phụ nữ kia có quan hệ như thế nào?
Hỏi anh sao?
Nếu như bọn họ thật sự có quan hệ, vậy cho dù cô có hỏi anh cũng sẽ không thừa nhận.
Mà nếu hỏi, chẳng phải sẽ tự rước lấy nhục sao?
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử lùi một bước, lắc đầu. “Không có, anh có người phụ nữ khác hay không cũng không liên quan gì tới tôi." “Vậy tại sao em lại giận anh?" “Tôi không có giận anh.” Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, nhớ tới trên cổ mình vẫn còn đang đeo dây chuyền anh vừa tặng, mướn vươn tay tháo xuống trả lại cho anh. “Sắp đến giờ làm việc rồi, không phải anh hai ngày ẫn chưa được chợp mắt sao? Anh về ngủ đi."
Cô dùng sức khắc chế lửa giận trong lòng, khiến cho mình rất bình tĩnh bao dung, cái gì cũng không thèm để ý.
Thế nhưng Hàn Mộc Tử không chú ý đến một điểm, trong lời nói của cô có thể giả bộ không quan tâm, nhưng hành động của cô lại rất rõ ràng.
Tháo sợi dây chuyền anh tự tay đeo cho cô trả lại cho anh, biểu thị mình không thèm để ý, để anh trở về nghỉ ngơi.
Anh tin mới lạ.
Dạ Mặc Thâm im lặng nhìn cô một lúc lâu, vươn tay ra muốn tiếp lấy dây chuyền, Hàn Mộc Tử thấy anh tiếp dây chuyền thì chuẩn bị thu tay lại, đúng lúc này bàn tay anh đột nhiên chuyển hướng, nằm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Sau đó cánh tay hơi dùng sức, Hàn Mộc Tử lảo đảo bước về phía trước, ngã vào trong lồng ngực của anh.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, eo bị anh nắm chặt. “Bởi vì anh không liên lạc với em, cho nên em không hài lòng? Hay là nói, em không thích sợi dây chuyền anh tặng này?"
Hàn Mặc Tử: “... Anh buông tôi ra." "Không nói rõ ràng thì không buông." Dứt lời, anh càng ôm chặt hơn.
Hàn Mộc Tử nhìn bộ dáng này của anh, không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh tượng anh ôm một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ kia còn trẻ đẹp hơn cô.
Cơn giận trong lòng cô càng dâng lên cao, Hàn Mộc Tử đẩy mấy lần nhưng không thành công, đôi môi đỏ rực bỗng nhếch lên, “Bình thường anh cũng đối với những người phụ nữ khác như vậy sao?"
Dạ Mặc Thâm nhíu mày: "Em có ý gì? “Tôi nói là." Hàn Mộc Tử ghé tới gần anh, giơ ngón trỏ lên xóa sạch vết son môi trên môi anh, nhìn màu đỏ rực trên đầu ngón tay của mình, cô nở nụ cười trào phủng: “Khi anh ở chung với người phụ nữ khác cũng vô lại như vậy sao? Thời gian năm năm, anh đã học được cách sống như thế này sao?”
Cuối cùng Dạ Mặc Thâm cũng nghe ra điều gì đó từ lời nói của cô. Nếu như trước đó anh không thẹn với lương tâm cảm thấy lời nói của cô không có vấn đề, nhưng bây giờ nghĩ lại thì câu câu đều có vấn đề.
Cô trái một câu, phải một câu, câu nào cũng trào phúng anh đa tình.
Dạ Mặc Thâm không hiểu, anh mới biến mất có mấy ngày, tại sao cô lại cho rằng như vậy?
Nghĩ đến điều gì đó, anh nguy hiểm nheo mắt lại. “Có phải có người đã nói cái gì đó với em không?”
Nhìn anh bỗng dưng nheo mắt lại, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cô, Hàn Mộc Tử cho rằng mình đoán trúng, cô nghiến răng nói: “Anh quản là ai nói với tôi cái gì, Dạ Mặc Thâm, không ngờ anh lại là loại người này!" Cô dùng sức đẩy anh ra, mắng: “Anh thật ác? Ở chung với người phụ nữ khác rồi còn tới ôm hôn tôi, bệnh sạch sẽ của anh đi đâu rồi? Phí công tôi còn tưởng là anh thật sự có bệnh sạch sẽ, không ngờ rằng anh chỉ gặp dịp thì chơi mà thôi, thả tôi ra!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...