Không ngờ Dạ Lầm Hàn cũng nguôi giận, đi theo cô xuống xe.
Hàn Mộc Tử hơi kinh ngạc: "Phó Tổng giám đốc
Hàn?” “Để anh đưa em lên lầu. Dạ Lẫm Hàn mỉm cười: “Nhìn trạng thái tinh thần em không tốt như thế, để một mình cô lên lầu tôi không yên tâm.
Hàn Mộc Tử: “..
Cô đưa tay sờ mặt mình, trạng thái tinh thần của cô kém như vậy sao? Động tác này vô ý thức rơi vào trong mắt Dạ Lầm
Hàn lại vô cùng xinh đẹp, rõ ràng cũng đã là người làm mẹ, nhưng cử chỉ động tác làm gì đó đôi khi thật vô tâm.
Dạ Lẫm Hàn lại không nhịn được muốn vươn tay, nhưng nghĩ thì nghĩ thôi, vẫn là ngừng động tác này lại. “Đi thôi, tôi đưa cô lên lầu.
Anh ta vừa mới chuẩn bị cất bước đi về phía trước, một bóng người đã vội vàng chạy ra từ bên trong.
Là Lãnh Nguyệt Nguyệt, cô ấy tiến lên mấy bước đi đến bên cạnh Hàn Mộc Tử: “Mộc Tử, cậu cuối cùng trở về rồi, mình có chuyện muốn tìm cậu." "Chuyện gì?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn Dạ Lâm Hàn một chút, Hàn Mộc Tử liền cảm nhận được gì đó nên cô bèn nói với anh ấy: “Hôm nay cảm ơn phó tổng giám đốc Hàn chiêu đãi, có cơ hội tôi sẽ mời lại." Bên cạnh cô đã có thêm một người là Lãnh Nguyệt Nguyệt, Dạ Lẫm Hàn đương nhiên không thể nói đưa cô lên lầu vào lúc này nữa, anh ấy chỉ có thể khẽ cười nói: “Được, lời này anh sẽ nhớ, chọn ngày không bằng đụng ngày, tối nay anh tới đón cô nhé? Thuận tiện đi đón Đậu Nhỏ."
Hàn Mộc Tử nghe nói vậy thì khẽ thay đổi sắc mặt: “Không cần đầu nhỉ? Hôm nay tôi... “Quyết định như vậy, tan ca anh tới đón cô."
Nhưng mà Dạ Lẫm Hàn cũng không cho cô cơ hội từ chối, sau khi nói xong thì rời khỏi.
Chờ sau khi anh ấy đi, Hàn Mộc Tử đau đầu nhìn bóng lưng của anh trên xe, lúc này mới nhớ đến gì đó mà nhìn về phía Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Cậu tìm mình có chuyện gì?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Không phải mình tìm cậu, là cậu Dạ tìm cậu." “Cái gì?”
Cậu chủ Dạ, ý cô ấy nói là Dạ Mạc Thâm?
Lãnh Nguyệt Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nhìn xe Dạ Lầm Hàn rời khỏi, cô ấy lúng túng hỏi: "Mộc Tử, cậu và anh ấy... có quan hệ thế nào vậy? Anh ấy đang theo đuổi cậu à?" Nghe nói như vậy, Hàn Mộc Tử nheo mắt lại, còn chưa kịp trả lời, Lãnh Nguyệt Nguyệt lại nói: “Ui da, bây giờ vẫn không thể nói chuyện này với cậu, chuyện này cũng không quan trọng, cậu vẫn nhanh chóng tới văn phòng đi, cậu Dạ chờ cậu ở phòng làm việc đấy.”
Lãnh Nguyệt Nguyệt nói, còn đẩy cô tới thang máy. “Chờ đã, cậu Dạ cậu nói là anh ấy à?”
Anh không phải đi công tác sao? Tại sao đột nhiên trở về? Hơn nữa còn chạy tới phòng làm việc của cô?
Người mấy ngày cũng không nói lời nào giống như bốc hơi khỏi nhân gian, chạy đến đây làm gì? “Còn là cậu Dạ nào?" Lãnh Nguyệt Nguyệt hỏi ngược lại một câu, sau đó nhìn Hàn Mộc Tử nói: "Anh ấy chờ cậu rất lâu, khoảng một tiếng rồi."
Một tiếng?
Chẳng lẽ lúc cô và Dạ Lẫm Hàn vừa đi ra thì anh ấy đã tới? “Tôi đi trước."
Sau khi cửa thang máy mở, Lãnh Nguyệt Nguyệt liền lên tầng làm việc của mình, thang máy sau đó đóng lại rồi đi lên cao.
Sau khi ra khỏi thang máy, Hàn Mộc Tử cất bước đi về phía phòng làm việc.
Đó rõ ràng là phòng làm việc của mình, nhưng lúc này Hàn Mộc Tử lại cảm thấy hơi thở hơi gấp gáp, cô đứng trước cửa phòng làm việc như không đẩy cửa, mà là đứng ngẩn người ở đó.
Cũng không biết đứng như vậy bao lâu, Hàn Mộc Tử cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, sau đó cô đưa tay đẩy cửa ra.
Vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một Dạ Mạc Thâm ngồi trên bàn làm việc của cô, ánh mắt lạnh thấu xương, nhưng không ngờ sau khi đẩy cửa ra, trong văn phòng thế mà trống rỗng.
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, sau đó đi vào. Không phải nói ở đây sao?
Nhưng sao trong văn phòng không có ai? Chẳng lẽ Lãnh Nguyệt Nguyệt lừa cô? Nhưng lừa cô thì có gì tốt? Trong lòng Hàn Mộc Tử đầy hoài nghi bước vào, lúc cô vừa định đóng cửa ban công lại thì trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng hình, cô không kịp phản ứng đã bị người ta bắt được hai tay, sau đó ép vào tường. “A... đừng” Hàn Mộc Tử vừa hét lên, người trước mắt đã cúi thấp người đè xuống, động tác hơi thô bạo ngậm chặt môi cô.
Hơi thở quen thuộc mạnh mẽ bao vây cô, Hàn Mộc Tử trừng to mắt, nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tắc này.
Dạ Mạc Thâm...
Rõ ràng lúc cô nhìn thì trong văn phòng không có ai, anh ấy từ đầu xuất hiện?
Nhưng mà bây giờ Hàn Mộc Tử vốn không có tâm trạng suy nghĩ những chuyện này, bởi vì Dạ Mạc Thâm hôn rất nồng nhiệt, mạnh mẽ cướp đoạt tất cả ý thức của cô đi, cô muốn đẩy anh ra, anh lại liều mạng đè cô xuống.
Ngay lúc Hàn Mộc Tử cho rằng mình sắp không thở nổi, Dạ Mạc Thậm rốt cuộc buông cô ra, tựa vào trán cô nhẹ nhàng thở hổn hển.
Hàn Mộc Tử hơi tham lam hít lấy không khí tươi mới, bị anh mạnh mẽ cướp đoạt hôn khiến hai chân như nhũn ra, chỉ có thể đưa tay níu cổ áo anh, yếu ớt dựa vào anh. “Có cần anh hay không?"
Anh mở miệng, giọng nói u ám âm u, mê người không nói nên lời.
Hàn Mộc Tử há hốc mồm, anh lại dường như không kiềm nén được bản thân, cúi đầu hôn lên khỏe mỗi cô một chút, sau đó dần dần hôn xuống chóp mũi cô, cuối cùng là lên mắt rồi lên gương mặt cô.
Hàn Mộc Tử vô ý thức nhắm mắt lại.
Trên cổ mát lạnh, giống như thứ gì đó, ngay lúc đó trên bờ môi bao trùm ánh mắt cô cùng di chuyển theo, dời ra sau vành tai cô.
Trên cổ lạnh đến nỗi khó chịu, Hàn Mộc Tử cẩm thấy có gì đó không đúng, duỗi tay lần mò, sờ đến một đầu dây xích.
Lúc này cô mới cúi đầu xuống, nhìn thấy một mặt dây chuyền kim cương. “Anh...
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào nhìn vào ánh mắt sâu xa của Dạ Mạc Thâm. “Thích không?” Môi mỏng Dạ Mạc Thâm hơi cong lên, nhắm mắt lại cọ vào trán cô, phun ra toàn bộ hơi thở ấm áp lên trên mặt cô.
Ngay sau đó Hàn Mặc Tử liền nghe được giọng nói phàn nàn của anh. “Cổ ý chọn cho em, anh vì nhanh chóng trở về mà hai ngày rồi anh chưa chợp mắt."
Hàn Mặc Tử: "..
Người đàn ông nào đó nói xong lại tựa vào vai cô rồi nhắm mắt lại.
Hàn Mộc Tử: "Anh làm gì?”
Chẳng lẽ anh định cứ như vậy dựa vào vai cô mà ngủ đứng ở đây? Hàn Mộc Tử đẩy anh, lại bị anh ôm em, cọ xát vào cổ cô, nhỏ giọng: “Đừng nhúc nhích, để anh dựa một lát.”
Trong không gian nhỏ độc lập sau cánh cửa này, trong không khí toàn bộ đều là hơi thở nam tính của Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử bị anh ôm như vậy, bỗng nhiên cô liền nghĩ đến cuộc gọi đến đêm qua kia.
Cô chớp mắt, đầu óc không nhịn được di chuyển, ngửi áo sơ mi trên người Dạ Mạc Thâm.
Sạch sẽ, chỉ có mùi vị thuộc về anh.
Hàn Mộc Tử hơi không tin lắm, lại ngửi tiếp, vẫn chỉ có mùi vị của một mình Dạ Mạc Thâm.
Không đúng, nữ sinh kia cũng nghe thay anh, còn nói anh đang tắm, hai người hẳn là cùng vào trong một phòng, trên người anh vì sao không có mùi nào?
Chẳng lẽ... sáng sớm đã thay áo sơ mi?
Đang suy nghĩ, cần cổ truyền đến một tiếng cười khẽ: "Em đang ngửi gì?”
Hàn Mộc Tử dừng lại, do dự đối diện đôi mắt giống như cười mà không phải cười.
Anh vội ôm em cô, có chút thỏa mãn mở miệng: “Có biết bây giờ dáng vẻ em như thế nào hay không?” Như thế nào chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...