Cô Vợ Đánh Tráo
Cuối cùng thì cũng hết giờ làm việc đến giờ tan làm.
Hàn Mộc Tử thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi xuống nhà ăn ở dưới lầu thì lại nhìn thấy một người đàn ông với đôi môi hơi cong đang đứng ở cửa. “Tan làm rồi sao?"
Hàn Mộc Tử nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn thì mới nhớ ra là anh ta hẹn mình đi ăn cơm trưa. Ánh mắt cô nhìn anh ta có vẻ hơi lúng túng, có lẽ là do cô vẫn luôn suy nghĩ lung tung nên đã quên mất chuyện Dạ Lẫm Hàn mời mình đi ăn trưa. “Ừ.” Hàn Mộc Tử gật đầu.
Dạ Lầm Hàn tự nhiên xoay người đi ra ngoài, anh đi được mấy bước nhưng không thấy Hàn Mộc Tử đi theo bèn quay đầu nhìn cô: “Vẫn còn chưa đi sao?” "A." Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần đành phải đuổi theo sát ở phía sau.
Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Hàn Mộc Tử và Dạ Lẫm Hàn giữ khoảng cách khá tốt, xem như đi xuống dưới lầu thì cũng sẽ là một trước một sau đi ra ngoài.
Trái lại Dạ Lầm Hàn không nói gì, anh ta đặc biệt thân sĩ giúp cô mở cửa xe, Hàn Mộc Tử do dự nói: "Phải đi tới chỗ rất xa sao? Hình như gần đây có một nhà hàng, hay là... Tùy tiện ăn gì đó là được rồi?"
Nghe cô nói như vậy Dạ Lẫm Hàn mỉm cười khẽ nói: “Tuy nói bữa trưa không quan trong bảng bữa sáng nhưng cũng không thể ôm loại tâm thái tùy tiện như vậy, tôi vẫn luôn nói sao năm năm này em lại gầy gò nhiều như vậy hóa ra là vẫn luôn không ăn uống tốt?”
Hàn Mộc Tử: "..." “Đi thôi, tôi đã đã đặt bàn rồi, nếu không đi thì sẽ rất đáng tiếc.
Đối phương đã nói như vậy rõ ràng là đang tạo áp lực với cô vậy cô còn có lý do để không lên xe sao?
Đợi sau khi cô lên xe Dạ Lẫm Hàn thậm chí còn củi người muốn tự mình giúp cô thắt dây an toàn, sắc mặt
Hàn Mộc Tử thay đổi vội vàng nói: “Tôi tự làm được rồi." Dạ Lầm Hàn cũng không miễn cưỡng cô mỉm cười nói: “Được."
Sau đó anh ta đi vòng sang phía bên kia ngồi vào ghế lái.
Hàn Mộc Tử ngồi ở trong xe Dạ Lẫm Hàn với tâm trạng rất phức tạp, vừa khéo Dạ Lẫm Hàn nói vài câu với cô.
Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua thời gian không nhịn được hỏi: “Rất xa sao?"
Dạ Lẫm Hàn không trả lời mà rẽ một cái sau đó nói: “Đến rồi."
Hàn Mộc Tử ngẩn người kịp phản ứng. “Tôi lái xe đến bãi đỗ xe, chất lượng không khí ở đó không tốt lắm nên em xuống xe đi vào trong chờ tôi trước nhé." “Được." Hàn Mộc Tử trả lời sau đó xuống xe đi vào trong nha hàng chờ anh ta.
Khoảng ba phút sau Dạ Lẫm Hàn bèn quay lại, trong tay anh ta còn cầm chìa khóa xe: “Đi vào thôi.” Dường như Dạ Lẫm Hàn là khách quen ở đây, anh ta vừa dẫn Hàn Mộc Tử đi vào thì lập tức có nhân viên phục vụ đi tới dẫn hai người đi về phía trước, hai người đi theo phía sau nhân viên phục vụ, lúc Hàn Mặc Tử vô thức muốn giữ một khoảng cách với Dạ Lẫm Hàn thì anh ta lại tiếp tục giảm tốc độ và đi song song với cô vậy nên cuối cùng Hàn Mặc Tử ngượng ngùng đành phải đi như bình thường.
Sau khi đi vào phòng riêng Dạ Lầm Hàn mỉm cười nói: "Mấy năm này ở nước ngoài em đều ăn đồ tây phải không? Anh đột nhiên mời em ăn đồ trung như vậy em có quen không?”
Nghe vậy Hàn Mặc Tử lắc đầu: "Không sao, thật ra thì tôi vẫn ăn đồ trung nhiều hơn. “Anh biết." Dạ Lầm Hàn buồn cười: “Em thích đồ trung hơn chứ không có ham muốn với đồ tây." Hàn Mộc Tử ngước mắt nhìn anh ta không nói tiếp.
Nhân viên phục vụ lại mỉm cười nói: "Lần đầu tiên anh Hàn đưa bạn gái tới đây đấy.”
Dạ Lẫm Hàn mỉm cười không phủ nhận.
Trái lại Hàn Mộc Tử nhíu đôi lông mày thanh tú, ảnh mất hơi không vui nhìn nhân viên phục vụ nói: “Thật xin lỗi tôi không phải là bạn gái của anh ấy"
Nhân viên phục vụ sửng sốt lúng túng nhìn về phía
Dạ Lẫm Hàn.
Dạ Lâm Hàn cũng không tức giận, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Mộc Tử giải thích: "Bây giờ vẫn chưa phải là bạn gái."
Một câu nói thản nhiên đã có thể khéo léo hóa giải sự xấu hổ giữa nhân viên phục vụ và Hàn Mộc Tử. “Thật là ngại quá, hai người nhìn xem muốn ăn món gì?"
Hàn Mộc Tử ngồi xuống nghĩ đến câu nói kia của Dạ Lầm Hàn.
Hôm qua Dạ Lẫm Hàn nói cạnh tranh công bằng, chẳng lẽ anh ta thật sự nghiêm túc sao?
Anh ta thật sự muốn bắt đầu theo đuổi mình sao? Nếu không tại sao anh ta lại đột nhiên chạy đến công ty mời mình đi ăn cơm trưa chứ?
Hàn Mộc Tử tùy tiện gọi một món sau đó đưa menu cho Dạ Lâm Hàn.
So với cô lúc Dạ Lẫm Hàn chọn món ăn thì rất để tâm, anh ta gọi mấy món ăn lúc thu menu còn dặn dò nhân viên phục vụ rất nhiều chuyện. “Vâng, xin anh Hàn và cô đây chờ một chút.
Sau khi họ đi ra ngoài Dạ Lẫm Hàn đứng dậy rót trà cho Hàn Mộc Tử nói: "Lúc trước anh thường xuyên đến nhà hàng này chẳng qua mỗi lần đều đến một mình, đây là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ tới đây cho nên làm cho cô ấy hiểu lầm.
Anh ta đang giải thích với mình sao?
Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không sao, dù sao thì tôi cũng đã giải thích rõ."
Dạ Lẫm Hàn nhìn cô rồi đột nhiên Im lặng mãi một lúc sau mới nói: “Thực ra thì em cũng không cần phải vội vã phủ nhận và giải thích." “Anh có ý gì?” Hàn Mộc Tử nghe vậy thì không hiểu nhìn đối phương. “Bởi vì anh đã bắt đầu chính thức theo đuổi em, xem như bây giờ vẫn chưa phải là bạn gái thì sớm hay muộn gì cũng có một ngày em sẽ là bạn gái của anh."
Hàn Mộc Tử: ……..
Rõ ràng chỉ có thể là tình thế bắt buộc xuất hiện ở trên người Dạ Mạc Thâm sao đột nhiên lại xuất hiện ở trên người Dạ Lẫm Hàn chứ? Ánh mắt của anh ta nhìn có vẻ rất dịu dàng thế nhưng lời nói lại hơi tự phụ.
Nghĩ tới đây đôi môi đỏ mọng của Hàn Mặc Tử nở nụ cười; "Vậy sao? Anh cứ như vậy tự tin tôi chắc chắn sẽ ở bên cạnh anh sao?" “Không phải anh tự tin mà là anh chân thành theo đuổi em, Mộc Tử anh muốn bảo vệ em.”
Hàn Mộc Tử: "...
Vốn dĩ cô tưởng rằng anh ta tự phụ nhưng thật không ngờ anh ta lại nói với mình như vậy làm cho Hàn Mộc Tử lập tức không biết phải nói gì.
Cô rủ mắt xuống nhìn bộ đồ ăn ở trước mặt không nói tiếp nữa. “Nếu như em ở bên cạnh anh thì anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào, bất kể là em hay là Đậu Nhỏ, anh đều sẽ cố gắng hết sức đối đãi với hai người."
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt trên người anh ta. “Anh biết Đậu Nhỏ là con của Mạc Thâm, tại sao anh... “Anh không ngại." Dạ Lẫm Hàn chuyển động cổ tay rót cho mình một ly trà, động tác ưu nhã nhấp một ngụm. “Năm năm trước anh đã không ngại vậy em cảm thấy năm năm sau anh sẽ còn để ý sao? Anh chỉ để ý một mình em mà thôi." “Nhưng tôi thì không." Hàn Mộc Tử cắt ngang lời anh ta: “Bây giờ tôi không để ý tới bản thân mà là con của tôi."
Dạ Lẫm Hàn dừng lại ngập ngừng hỏi: "Em sợ anh sẽ đối xử không tốt với thắng bé sao?"
Hàn Mộc Tử không tiếp lời nhưng cô vẫn luôn cảm thấy trên thế giới này ai mà không hy vọng có con của chính mình chứ? Ai sẽ nuôi con giúp người khác chứ, huống hồ ân oán giữa Dạ Lầm Hàn và Dạ Mạc Thâm đoán chừng cũng không phải một đôi lời là có thể nói rõ được.
Nghĩ tới đây Hàn Mộc Tử lắc đầu. “Tôi không có ý này, ý của tôi là…" "Được rồi, lúc ăn cơm không nên thảo luận về vấn đề này, sau này em sẽ biết anh đã đợi em như thế nào. Chân thành cũng cần phải có thời gian để nghiệm chứng, tiếp theo... anh còn rất nhiều thời gian để em nghiệm chứng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...