Tiểu Nhan bần thần mất mười giây mới hoàn hồn lại, rồi bỗng đứng bật dậy, nhân tiện giơ tay lau nước miếng bên miệng. “Hai người làm gì thế? Sáng sớm ngày ra đứng đây nhìn người ta ngủ, định dọa người ta sợ chết khiếp à?"
Hàn Mộc Tử khoanh tay bất lực: “Nhìn lại cậu đi, có phòng không nằm lại chạy ra ghế sofa ngủ?" Đậu Nhỏ cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng đấy cô Tiểu Nhan, sao cô lại ngủ trên ghế sofa, tối qua cổ về rất muộn đúng không?”
Nghe Đậu Nhỏ nói, Hàn Mộc Tử như bắt được điểm nghi vấn, nheo mắt lại nhìn. “Về rất muộn? Muộn đến mấy giờ?"
Tiểu Nhan tức thì chột dạ, không dám nhìn vào mắt Hàn Mộc Tử. “Tối hôm qua.. “Tối hôm qua không có chuyện gì hết!” Tiểu Nhan đứng thẳng dậy, đỏ mặt cự cãi, rồi quay người chạy một mạch lên gác, vừa chạy vừa nói: “Hôm nay buồn ngủ lầm, mình xin nghỉ, mình sẽ ngủ cả ngày."
Cũng không cho Hàn Mộc Tử cơ hội để phản ứng đả chạy ngay vào phòng.
Tiểu Nhan tựa vào cửa phòng, thở hổn hển, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, tại cô ấy đỏ bừng lên. Cô ấy cần môi dưới, cởi bỏ giày, vùi đầu vào trong chăn.
Những hình ảnh dần hiện lên trong đầu.
Thật ra, tối qua cô ấy đã đến đợi Hàn Thanh ở công ty, khi nhìn thấy cô ấy, Hàn Thanh cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều liền cho cô lên xe.
Bởi hai người đều ngồi ghế sau nên từ lúc lên xe là Tiểu Nhan giữ thẳng lưng, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn Hàn Thanh ngồi kế bên.
Anh ta ngồi ngay đó mặt lạnh tanh, góc nghiêng khôi ngô tuấn tú hơn người, thần thái điềm tĩnh, nhìn thế nào cũng đắm say.
Tiểu Nhan càng nhìn lại phát hiện ra mình càng thích mê mệt, đồng thời cũng biết ơn những lời mà Hàn Mộc Tử đã nói với cô ấy hôm nay.
Nếu như... Hàn Mộc Tử không nói với cô ấy rằng, muốn gặp thì cứ đi gặp đi, chắc có lẽ cô ấy sẽ chẳng bao giờ đến tìm Hàn Thanh.
Dĩ nhiên cũng sẽ không có cơ hội ngồi trên xe của Hàn Thanh.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan khẽ thở dài, nhỏ nhẹ cất tiếng hỏi: "Anh, anh Hàn... anh đã ăn tối chưa?"
Lời vừa thốt ra, Tiểu Nhan suýt tự cắn đứt lưỡi mình.
Người ta vừa mới tan ca, cô ấy hỏi gì mà ngốc thế không biết?
Thâm tâm cô ấy đang gào khóc không ra nước mắt, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, cô ấy không thể lấy lại được, đành khổ sở cầu mong Hàn Thanh mau chóng trả lời. "Chura."
Quả nhiên Hàn Thanh đã đáp lời cô ấy, chỉ có điều lời nói vàng ngọc, anh ta không muốn nói nhiều thêm dù chỉ một chữ.
Tiểu Nhan lại lên liếc nhìn Hàn Thanh, thấy ánh mắt anh ta không hề xao động, cô ấy cảm thấy khó chịu, từ sau lần bị anh ta từ chối, rõ ràng thái độ của anh ta với cô ấy lạnh nhạt hơn nhiều.
Anh ta đã nói rất rõ ràng rằng đừng ngó ngàng đến anh ta, anh ta sẽ không có tình cảm gì với cô ấy đâu. Nhưng Tiểu Nhan vẫn không kìm nén được tình cảm dành cho anh ta. “Vậy... chúng ta cùng đi ăn tối được không?" Nói xong, Tiểu Nhan lại hồi hộp, chỉ lo Hàn Thanh không đồng ý: “Dĩ nhiên là tôi mời anh!”
Hàn Thanh ngập ngừng, bình tĩnh nhìn cô.
Tiểu Nhan căng thẳng nín thở, cắn môi, gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt nhìn anh ta. “Được, được không vậy?”
Hàn Thanh nhìn cảnh môi hồng hào của cô ấy run run thì chau mày, cô gái này bị sao thế?
Nhưng thấy ánh mắt nài nỉ của cô ấy, Hàn Thanh lại không nỡ nhẫn tâm, không đợi mình định thần lại đã gật đâu.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của cô gái trẻ như có pháo hoa bung nở rực rỡ, vừa như phấn khích vừa như không dám tin. “Anh, anh đồng ý thật à?”
Tiểu Nhan thật sự không thể kiềm chế được trái tim đang đập rộn ràng, cô ấy bồi hồi, mừng rỡ nhìn anh ta và hỏi. "Ù."
Hàn Thanh gật đầu, ăn bữa cơm thôi mà, có sao đầu, Hàn Thanh nghĩ bụng.
Tiểu Nhan vui mừng khôn tả, Hàn Thanh cũng đã nhận ra từ sau khi nhận lời mời của cô ấy, niềm hân hoan trong lòng cô ấy đã lan tỏa khắp cả xe.
Hiển nhiên chủ Nam đang lái xe cũng chứng kiến từng hình ảnh, từng câu nói, khỏe môi của ông chú chầm chậm cong lên.
Hay quá, bao năm nay ông chủ lẻ loi cô độc, nếu như bên cạnh có thêm một cô gái nhiệt huyết, đầy sức sống thì đúng là một chuyện vui mừng.
Nghĩ đến đây, chủ Nam cảm thấy rất vui. "À đúng rồi, tôi còn chưa kịp hỏi anh muốn ăn gì... Trong nỗi vui sướng, Tiểu Nhan sực nhớ ra một việc hết sức quan trọng, cô ấy lại nhìn Hàn Thanh và hồi hộp hỏi. “Đã là cô mời thì tôi thế nào cũng được."
Tiểu Nhan chớp mắt, "Dù thế nào cũng không thể mời anh một bữa qua loa được, tôi biết có một nhà hàng Trung Hoa mới mở, hay là chúng ta đến đó." “Được."
Thế là mười lăm phút sau, chủ Nam đã đưa Hàn Thanh và Tiểu Nhan đến trước nhà hàng Trung Hoa. Do mới khai trương nên khá đông khách khứa. Để
Hàn Thanh được ăn ngon và thoải mái, Tiểu Nhan đã bao một phòng VIP rồi gọi thêm vài món cho hai người.
Đợi nhân viên phục vụ ra khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiểu Nhan mới chợt nhận ra một chuyện rất quan trọng.
Căn phòng VIP này chỉ có cô cùng Hàn Thanh, không còn một ai khác, nên tình huống trở nên lúng túng.
Lần đầu tiên dùng bữa chung mâm với nam thần, và hơn hết chỉ có hai người họ trong một căn phòng nhỏ. Tiểu Nhan phấn khích vô bờ, cô ấy cảm thấy thời cơ của mình đã tới.
Cô ấy cắn môi, đôi bàn tay đặt dưới bàn ăn nằm chặt, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh ngồi phía đối diện, không biết làm thế nào để phá vỡ bầu không khí im lặng.
Căn phòng VIP im lặng như tờ, bầu không khí vô cùng gượng gạo, Tiểu Nhan cứ lén liếc nhìn Hàn Thanh.
Đâu có chuyện Hàn Thanh không cảm nhận được ánh mắt của cô ấy? Anh ta mím môi, cuối cùng ngước mắt lên nhìn Tiểu Nhan. “Những điều nói với cô lần trước, cô nhớ cả chứ?" “Hả?” Tiểu Nhan căng thẳng ngẩng phắt dậy nhìn
Hàn Thanh, vừa hay bắt gặp ánh mắt thờ ơ của anh ta: “Gì, gì cơ?” “Những lời nói với cô ở nhà họ Hàn lần trước, cô quên hết rồi à?"
Tiểu Nhan ngơ ngác, lát sau mới hiểu ra Hàn Thanh muốn nói gì, sắc mặt cô nhợt nhạt, gật đầu. "Chưa, chưa quên, em nhớ hết mà.” Còn nhớ hay không?
Ánh mắt của Hàn Thanh sâu thẳm hơn, ngón tay gõ trên mặt bàn, như đang suy ngẫm điều gì. Tiểu Nhan ngồi đối diện anh ta, không dám thở mạnh, chẳng lẽ hàn Thanh lại từ chối cô ấy ngay tại đây thêm một lần nữa?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cúp mắt xuống, không dám hé răng nói nửa lời. “Đã nhớ thì sao còn hẹn tôi ra ngoài?”
Hàn Thành lại lên tiếng gặng hỏi.
Tiểu Nhan tần ngần, rồi ngẩng đầu lên ấp ủng: “Em... Em..."
Cô ấy không biết nên bày tỏ ra sao, cô ấy chỉ muốn gặp anh ta, nên mới bạo gan hẹn anh ta, và anh ta cũng đã đồng ý.
Đúng lúc này thì nhân viên phục vụ quay trở lại: “Mong chị thông cảm cho nhà hàng, món vịt sốt tương mà chị gọi hết mất rồi, chị xem có thể đổi sang khác được không ạ?” món “À, được." Có thể nói sự xuất hiện của nhân viên phục vụ đã cứu Tiểu Nhan khỏi tình huống nguy cấp, lúc nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Tiểu Nhan nhìn ngang nhìn dọc, phẩy bút chọn một chai rượu nếp. “Đổi thành cái này đi.”
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên: "Dạ thưa chị?" “Không sao, cứ thế đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...