“Vì vậy, những gì mẹ đã dạy cho con trước đây, con đã quên sạch rồi có đúng không?”
Nói thế nào nhỉ, Hàn Mộc Tử thực sự có chút thất vọng, cho dù Đậu Nhỏ cúi đầu xuống, trồng đáng thương khiến người ta không thể mång chui.
Nhưng Hàn Mộc Tử biết nếu lần này cô không la mắng nhóc con, cô sẽ không lập được uy.
Vì vậy giọng điệu của cô không vì sự cúi đầu của nhóc con mà trở nên dịu dàng, ngược lại càng trở nên hung hãn hơn: "Tình huống như thế này, nếu lần sau tái diễn, lỡ như người kia là kẻ xấu thì sao? Con chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi, nếu thật sự bị kẻ xấu bắt đi, con có khả năng chống trả sao? Đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện gì mẹ biết làm sao hả?"
Trí tưởng tượng của Hàn Mộc Tử khá phong phú, cô nói xong thậm chí còn có thể tưởng tượng ra Đậu Nhỏ đã bị thương như thế nào, ánh mắt không nhịn được đỏ hoe và giọng nói hơi nghẹn lại.
Đậu Nhỏ cứ luôn cúi đầu chịu đựng, nghe thấy giọng nói của Hàn Mộc Tử có chút nghẹn ngào, cuối cùng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Nhóc con vội ngẩng đầu lên nhìn thấy mắt mẹ của nhóc đỏ hoe.
Trong lòng nhóc con bỗng nhiên cảm thấy tội lỗi, trong đôi mắt trong veo như hạt thủy tinh lộ ra vẻ hoảng sợ, Đậu Nhỏ vội vàng tiến tới nắm lấy tay Hàn Mộc Tử.
"Mẹ ơi, Đậu Nhỏ biết sai rồi, mẹ đừng giận Đậu Nhỏ nữa có được không?”
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt nhóc con, mũi Hàn Mộc Tử càng thêm chua xót, lần này cô thực sự tức giận.
Cô bên này đề phòng Dạ Lẫm Hàn có ý xấu cả ngày lẫn đêm, đồng thời còn phải đề phòng anh ta tiếp cận mẹ con cô
Nhưng nhóc con này thì hay lắm, tự tiện đi cùng Dạ Lẫm Hàn, cô cũng không phải không dặn dò qua, không hiểu sao lần này nó lại không nghe lời như thế.
“Con đừng cầm tay mẹ.” Hàn Mộc Tử hất tay nhóc con ra, không muốn bỏ qua cho nhóc.
Đậu Nhỏ bị hất tay, đôi môi đột nhiên bĩu ra một cách bất bình, lúc này thang máy đột ngột mở ra, Hàn Mộc Tử trực tiếp bước ra ngoài.
Đậu Nhỏ chỉ có thể vội vàng chạy theo sau.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, con thực sự biết sai rồi.”
Hàn Mộc Tử cúi người bấm mật mã mở cửa, không để ý tới tên tên nhóc phía sau.
Cô đẩy cửa ra, dù rất tức giận nhưng cô vẫn nghiêng người sang một bên để Đậu Nhỏ chui vào. Đậu Nhỏ có lẽ cũng biết suy nghĩ của cô, khi cô nghiêng người liền vội vàng bước vào.
Rầm!
Sau khi cửa an ninh đóng lại, Hàn Mộc Tử thay giày ở chỗ ra vào, xong việc liền đi thẳng vào phòng khách ngồi trên sô pha không nói lời nào.
Đậu Nhỏ đã xem cảnh này và biết rằng lần này mình đã đạp phải mìn rồi.
Thật ra, mẹ rất ít khi nổi giận với nhóc, thậm chí còn không nỡ nói một câu nặng nề, nhưng hôm nay mẹ tức giận lâu như vậy, hẳn là sự việc đặc biệt nghiêm trọng.
Trong lòng Đậu Nhỏ có hơi khổ sở, bự bội sự khôn khéo của mình, chân ngắn đi về phía Hàn Mộc Tử, khi đến gần cô, nhóc đột nhiên quay lưng đi về phía phòng bếp.
Hai phút sau, Đậu Nhỏ xuất hiện, trên tay còn bưng một ly nước trái cây.
Đậu Nhỏ trực tiếp đưa nước trái cây cho Hàn Mộc Tử: “Mẹ ơi, uống nước trái cây bớt nóng giận ạ”
Hàn Mộc Tử ngồi đó, ôm gối một cách vô cảm, không những không nhúc nhích khi nghe Đậu Nhỏ nói chuyện mà còn không thèm nhìn nhóc.
“Mẹ, mẹ... Mẹ nhìn Đậu Nhỏ một cái đi mà. Đây là nước trái cây mà Đậu Nhỏ vừa rót cho mẹ đó. Ngay cả khi mẹ không muốn nhìn thấy Đậu Nhỏ, mẹ cũng phải uống nước nha.”
Đậu Nhỏ là một đứa nhóc mặt dày, nhóc không nản lòng trước sự thờ ơ của Hàn Mộc Tử mà thay vào đó, nhóc ngày càng táo tợn dựa vào Hàn Mộc Tử, nép mình vào chân cô, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng chọc cô.
Thật ra thì lửa giận của Hàn Mộc Tử đã biến mất hơn một nửa, nhưng nếu bây giờ cô nghe lời Đậu Nhỏ, đứa nhỏ này sẽ cảm thấy mình chỉ đang nói đùa, lần sau lại tiếp tục như vậy thì sao?
Dù thế nào đi nữa, cô là một người mẹ, trong suy nghĩ, cô chỉ muốn bảo vệ con mình khỏi mọi tổn thương.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử khẽ thở dài, liếc nhìn Đậu Nhỏ nép bên cạnh chân mình, bất lực bóp má.
“Con có biết mẹ tức giận như thế nào không?”
Đậu Nhỏ ngay lập tức giơ tay ra hiệu đầu hàng và gật đầu lia lịa: “Mẹ ơi, chính là Đậu Nhỏ đã sai. Đậu Nhỏ không nên tham lam mà đi với chú Hàn. Đậu Nhỏ đảm bảo với mẹ rằng sẽ không có lần sau nữa.”
Nhóc con làm bộ mình thực sự biết là sai, Hàn Mộc Tử không thể chịu đựng được nữa nên chỉ có thể thở dài.
“Mẹ cũng chỉ vì nghĩ đến sự an toàn của con. Nếu hôm nay là kẻ xấu đến đón con thì sao?”
Đậu Nhỏ nhìn cô ấy một cách nghiêm túc và nói: "Mẹ đừng lo lắng. Mặc dù Đậu Nhỏ không giỏi phân biệt người tốt và người xấu, nhưng nếu không phải là người mẹ biết, Đậu Nhỏ chắc chắn sẽ không đi theo, vì vậy mẹ đừng tức giận nữa được không?”
Nhóc con vừa nói vừa lắc tay Hàn Mộc Tử.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ sẽ không giận Đậu Nhỏ nữa chứ?”
Hàn Mộc Tử không nói, nhưng lửa giận của cô rõ ràng đã biến mất.
Đậu Nhỏ nhân cơ hội đưa nước trái cây vừa rót lên lấy lòng cô: “Mẹ ơi, con rót cho mẹ nước trái cây nè.”
Cái lý nước trái cây này đã được rót từ nãy giờ, lúc này Hàn Mộc Tử mới đưa tay nhận lấy.
“Không có lần sau.”
“Đậu Nhỏ hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa.”
Nhìn thấy Hàn Mộc Tử uống nước trái cây, Đậu Nhỏ cảm thấy nhẹ nhõm. Mẹ sẵn sàng nói chuyện và uống nước nhóc rót cho thấy rằng mẹ đã tha thứ cho nhóc.