Nghe thấy hai người tôi một câu, cậu một câu.
Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ, đây có tính là nói chuyện lúng túng không? “Cậu, cậu là?” Chị gái tò mò nhìn chằm chằm Dạ Lẫm Hàn, cậu trai này rất đẹp trai, hơn nữa ánh mắt cứ dính chặt vào Hàn Mộc Tử. Nháy mắt làm tinh thần buôn chuyện trong người chị gái hừng hực nổi dậy. Bởi vì thái độ của Hàn Mộc Tử đối với Dạ Mạc Thâm là chị gái nghi ngờ người phụ nữ có phải là một chân dẫm hai thuyền hay không, hoặc có lẽ là đang mắc kẹt giữa hai người đàn ông.
Nhưng mà nghĩ lại một chút, từ đoạn hội thoại hồi nãy lại cảm thấy được Hàn Mộc Tử vốn không phải là loại người tùy tiện. Vì thế chị gái đá cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu, lại nhìn sang Hàn Mộc Tử với Dạ Lẫm Hàn.
“Anh sao lại ở chỗ này?” Thừa lúc Dạ Mạc Thâm không ở đây Hàn Mộc Tử hỏi anh ta một câu.
Dạ Lẫm Hàn mỉm cười: “Không phải nói là tình cờ gặp sao?”
“Thật sao?” Hàn Mộc Tử làm sao mà tin được cơ chứ? Hai lần gặp mặt trước đây, bao gồm cả những chuyện mà anh ta làm ở công ty. Hôm nay gặp anh ta ở đây chỉ có duy nhất một cảm giác, dối chính là Dạ Lẫm Hàn cố ý.
Mặc dù trước đây có nói chuyện với anh ta rồi, nhưng không hề thể hiện rằng Hàn Mộc Tử có thể tùy tiện lừa gạt.
Bởi vì bên cạnh đang có người khác, vì vậy lúc Hàn Mộc Tử nói chuyện vẫn khá dịu dàng, nhưng chị gái kia cũng phải là tên ngốc, thế nào cũng nhìn ra được giữa hai người đang có sóng lớn mãnh liệt.
Chị xấu hổ cười cười, nhưng không có rời đi.
Hàn Mộc Tử không thể khen ngợi khả năng của chị gái, nếu như lúc này chị gái nói không muốn làm phiền bọn họ, để bọn họ nói chuyện. Đến lúc Dạ Mạc Thâm quay lại nhìn thấy chỉ có hai người Hàn Mộc Tử và Dạ Lẫm Hàn. Nhất định sẽ nổi cơn tam bành.
Hàn Mộc Tử vô cùng cảm ơn mà nhìn sang chị gái một cái, nhẹ giọng nói.
“Chị à, chị không phải còn muốn mua cái gì nữa sao?”
“Không cần không cần, chị đã mua không ít rồi, đi sang bên kia mua khăn tay đi, là chúng ta có thể quay về tiểu khu rồi.”
Hàn Mộc Tử gật gật đầu: “Vâng, vậy em đi cùng chị."
Sau đó Hàn Mộc Tử nhìn sang Dạ Lẫm Hàn, “Phó Tổng giám đốc Dạ, tôi còn muốn đi cùng với chị gái đây đi mua ít đồ, đành xin đi trước vậy” Nói xong cô mỉm cười, nắm lấy tay của chị gái, liền cùng nhau đẩy xe mua hàng rời đi.
Sau khi rời đi mấy bước, chị gái quay đầu. “Cậu ta vẫn đi theo chúng ta kìa!”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhíu mày, cô đã nói rất rõ ràng rồi, Dạ Lẫm Hàn vẫn đi theo cô làm cái gì nữa?
“Cậu ta có phải là thích em không?" Chị gái đột nhiên thì thầm bên tại cô một câu, dọa cho cô dựng đứng. Cô ngạc nhiên mà lắc đầu: "Không thể nào?” Mặc dù năm đó anh ta đã bộc lộ tình cảm với cô, nhưng mà đó là chuyện năm năm trước rồi, hơn nữa thời gian đó cô vẫn là vợ của Dạ Mạc Thâm. Lúc đó Dạ Lẫm Hàn bộc bạch tình cảm với cô chung quy làm Hàn Mộc Tử cảm thấy anh ta có ý đồ khác, nếu không thì anh ta làm sao có thể đào góc tường nhà em trai mình cơ chứ?
Nhưng mà tai nạn xe năm đó anh ta đã bảo vệ cô, lại làm Hàn Mộc Tử cảm thấy rằng anh ta thực sự là có chút tình cảm với mình.
Nhưng mà năm năm trôi qua, thời gian vội vã.
Cho dù là trước kia có tình cảm, hiện tại chắc cũng đã sớm phai nhạt rồi. Vì vậy Hàn Mộc Tử cũng không để ý tới.
“Làm sao lại thế được, ánh mắt anh ta lúc nãy nhìn em em có nhìn thấy không?”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Không có."
“Em là ngốc nghếch thật hay là đang giả vờ ngốc nghếch thế hả? Nhìn ánh mắt của anh ta ngập tràn tình ý, không khác biệt lắm với ánh mắt chồng em nhìn em, em như thế mà cũng không nhìn ra hả?” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn cô, Hàn Mộc Tử có chút nghi ngờ, nhịn không được mà hỏi lại một câu: “Chị nói chồng emừm, anh ấy nhìn em với anh mắt như thế nào cơ?” Cô hơi ngại ngùng khi nhắc đến chồng cô, vì vậy lúc nói đến chữ “chồng” liền ngừng lại một chút, sau đó trực tiếp hỏi.
Vợ chú mập chỉ nghĩ là cô đang xấu hổ, không hề tra cứu thêm cái gì, cười tủm tỉm mà giảng giải: “Lúc mà thích một người nào ấy, khi nhìn vào anh ấy, ánh mắt của em sẽ phát sáng lên.”
“Phát sáng á? Đó là ý gì vậy?”
“Cái này phải hình dung thế nào nhỉ, chính là lúc cậu ấy nhìn thấy em trong ánh mắt có ánh sáng, chẳng lẽ em từ trước tới giờ không hề chứ ý tới biểu cảm và ánh mắt khi cậu ấy nhìn em sao?”
Hàn Mộc Tử: "... Không có.”
Cô làm sao có thể để ý được ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn mình, hơn nữa cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình với trước đây giống hệt nhau, không có chút khác biệt nào.
“Ôi, con người em ấy à thực sự là không biết quý trọng mà, ông chồng đẹp trai như thế em còn muốn như thế nào nữa, em không sợ bị cướp đi mất hả?”
Hản Mộc Tử: "..."
Cướp đi sao? Cô ngược lại còn ước rằng trước đây Lâm Thanh Thanh ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm, như vậy anh sẽ không dây dưa thêm với cô nữa.
Chị gái quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Dạ Lẫm Hàn vẫn đi theo bọn họ, liền lén lút mà nói một câu.
“Cậu ta cứ đi theo chúng ta như thể không sao chứ? Lỡ như chồng em tới.”, Hàn Mộc Tử nghe vậy, mũi cũng không chịu được mà nhăn lại, ngũ quan tinh xảo trên mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nay đã nhăn hết lại. Một lát sau, cô lại thoải mái mà nói: “Anh ta là muốn đi theo, em làm được gì cơ chứ? Em làm sao hạn chế quyền tự do của anh ta được”
“Nói không sai, nhưng anh ta cứ đi theo mãi như thế thì sao?” Hàn Mộc Tử nghiêng đầu, phát hiện Dạ Lẫm Hàn thực sự là đi theo họ từ nãy tới giờ, thấy cô quay đầu lại, khỏe môi anh ta nhếch lên một chút, khỏe môi tràn đầy sự ôn nhu, quyến luyến.