Nghĩ lại điều này, ánh mắt Tiểu Nhan lén lút liếc về phía Hàn Mộc Tử một cái.
Thì trông thấy Hàn Mộc Tử nhìn cô ấy với vẻ mặt đầy sự quan tâm lo lắng. “Xin lỗi, để cho cậu phải thay tớ chịu tủi thân rồi, anh ta không làm khó cậu chứ, đúng không?”
Cái nhìn đầy quan tâm này càng khiến cho Tiểu Nhan không dám đối mặt với Hàn Mộc Tử hơn nữa, luôn cảm thấy giống như bản thân đã làm điều gì đó đặc biệt có lỗi với cô vậy. “Không, không có, chỉ là bị dọa cho sợ hãi một chút mà thôi.” “Vậy thì tốt.” Nghe cô ấy nói thế xong thì Hàn Mộc Tử mới yên lòng được. “Thật ra thì...” Tiểu Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô do dự muốn nói nhưng không nói nên lời.
Vẻ mặt của Hàn Mộc Tử bộc lộ ra sự khó hiểu: “Hả? Sao vậy?” “Không có gì.” Tiểu Nhan lại đột ngột cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt của Hàn Mộc Tử.
Thôi quên đi, nếu như đã đưa thuốc rồi, thì tốt nhất là nên không nói thêm gì nữa.
Cộc cộc--
Cửa phòng đột ngột bị gõ, hai người phụ nữ với hai tâm tư thầm kín khác nhau ngay lập tức bị giật bắn người, hơn nữa sắc mặt cũng đồng thời trở nên tái nhợt.
Là Dạ Mạc Thâm!
Hàn Mộc Tử quay sang nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt cầu cứu, sắc mặt của Tiểu Nhan cũng không tốt, chỉ có thể gật đầu với cô. “Mộc Tử?” Một giọng nam trầm thấp từ bên ngoài truyền đến, Hàn Mộc Tử vừa nghe thấy giọng nói của anh, bàn tay liền vô thức nắm chặt tấm trải giường dưới cơ thể lại, cắn chặt môi dưới mà không trả lời. “Anh vào nhé?” Sau khi Dạ Mạc Thâm dò hỏi một câu, anh không đợi người trong phòng trả lời mà đã vặn nắm cửa rồi bước vào phòng.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh tiến vào phòng, Hàn Mộc Tử cảm thấy lông tơ cả người đều đã dựng hết cả lên.
Cơ thể của cô cũng vô thức di chuyển về phía cái gối của mình, ban nãy cô đặt lọ thuốc của Tiểu Nhan đưa cho cô dưới gối, chỉ cần anh muốn tìm, thì chỉ trong chốc lát là có thể tìm ra ngay.
Nếu để anh tìm thấy lọ thuốc này, vậy thì theo như tính cách của anh.
Hàn Mộc Tử dường như không dám tưởng tượng tiếp tục nữa, liệu bản thân mình có thể chịu đựng được cơn tức giận bùng phát của anh lần nữa hay không.
Cô dùng sức cắn chặt môi dưới, dùng lực có hơi mạnh một chút, nên đã khiến cho môi chảy ra một ít máu, Tiểu Nhan ở một bên ngượng ngùng nói: “Tổng, tổng giám đốc Dạ, tôi đến đây là để đưa tài liệu cho Mộc Tử.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nói xong, cô ấy nhanh chóng lấy tập tài liệu từ trong túi ra, đưa cho Hàn Mộc Tử: “Mộc Tử, cậu xem những tài liệu này đi, nếu không có vấn đề gì thì cậu ký tên để tớ mang về công ty.
Nghe xong những lời đó, Dạ Mạc Thâm liếc nhìn Tiểu Nhan một cái, trong ánh mắt anh thoáng lóe lên một nụ cười giễu cợt.
Cảnh này đúng là khá chân thực.
Trước mặt có Dạ Mạc Thâm ở đó đang nhìn chằm chằm, Hàn Mộc Tử ở đó làm sao có thể đọc hiểu được nội dung trong hợp đồng là gì được cơ chứ? Nhưng nếu đã diễn kịch thì phải làm cho ra dáng một tí, cô ấy cầm lấy hợp đồng và giả vờ xem nó một lúc, sau đó nhận lấy cây bút mà Tiểu Nhan đưa cho cô, rồi ký tên của mình lên trên đó. “Được rồi đấy.”
Tiểu Nhan nhận lại hợp đồng và cây bút xong, sau đó nhìn Dạ Mạc Thâm, rồi lại quay sang nhìn Hàn Mộc Tử, ngập ngừng lên tiếng hỏi: “Vậy... tớ quay về công ty trước nha?”
Hàn Mộc Tử biết cô ấy cả thấy không thoải mái khi ở lại đây, cô và Dạ Mạc Thâm đã là vợ chồng, mà cô còn sợ cái khí thế bây giờ của anh, huống chi là Tiểu Nhan.
Vì vậy cô gật đầu, ra hiệu cho Tiểu Nhan quay lại công ty trước đi.
Sau khi Tiểu Nhan nhận được sự đồng ý của cô, cấp tốc cất bước đi ra ngoài, khi đi ngang qua Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử nhìn thấy cô ấy có vẻ đã tăng tốc độ lên, sau đó thì nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Trong căn phòng lớn, chỉ còn lại hai người là Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm.
Có lẽ là vì làm chuyện xấu nên chột dạ, nên Hàn Mộc Tử không dám nhìn thẳng vào mắt của Dạ Mạc Thâm, sau khi Tiêu Nhan rời đi, cô kéo chăn bông lên phủ kín khắp người của mình rồi nằm xuống.
Khi đã nằm xuống, cô vẫn cảm nhận được một vùng nhỏ dưới gối đang nhô lên, nó chính là lọ thuốc mà cô đã vừa nhét ở dưới đó.
Thế là, cô ấy di chuyển vị trí đầu của mình ngay.
Sau lưng có tiếng bước chân đang từ từ tiến lại, và giọng nói của Dạ Mạc Thâm vang lên từ phía sau. “Nếu đã tỉnh rồi thì mau ngồi dậy ăn cái gì đó đi.”
Hàn Mộc Tử không thèm quan tâm đến anh, chỉ nói: “Em không đói, không muốn ăn” “Muốn anh bế em dậy à?”
Lời này vừa thốt ra, ngay lập tức khiến Hàn Mộc Tử khó chịu, cô mở chăn bông ra và ngồi dậy, dán mắt nhìn vào Dạ Mạc Thâm với vẻ mặt rất không hài lòng. “Ngày nào anh cũng nhất định phải ép tôi như thế này đúng không?” “Nếu không ăn thì em làm sao có sức khỏe được chứ?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm chằm chằm nhìn vào cô, giọng nói bình thản: “Cho em hai sự lựa chọn, một là anh ẵm em xuống, hai là tự mình đứng dậy”
Câu này nói ra thật buồn cười, chẳng lẽ có thể chọn cái đầu tiên à? Cô thực sự rất ghét bộ dạng của Dạ Mạc Thâm lúc này, nhưng cô càng lo lắng Dạ Mạc Thâm phát hiện ra mình đã giấu thuốc tránh thai hơn.
Cô khôi phục lại ánh mắt như bình thường, lạnh giọng nói với Dạ Mạc Thâm: “Tôi, tôi có tay có chân, có thể tự đi được”
Nói rồi liền mở chăn bông ngồi dậy, trực tiếp bước khỏi giường. Việc khẩn cấp trước mắt chính là phải đưa anh ra khỏi phòng đã rồi tính tiếp, dù sao thì trong căn phòng này cô có điều mà cô đang muốn che giấu.
Nhìn thấy Hàn Mộc Tử đi xuống lầu, Dạ Mạc Thâm vô tình liếc mắt nhìn về phía giường một cái, trong lòng vẫn có chút lo lắng, liền đi tới lấy cái lọ ở dưới gối ra, nhìn thấy chính là cái lọ vừa rồi anh đã đưa cho Tiểu Nhan, thì mới đặt cái lọ trở lại vị trí cũ, rồi sau đó đi theo Hàn Mộc Tử xuống lầu.
Tại bàn ăn, thức ăn đã được chuẩn bị rất phong phú, vì là đầu bếp riêng do chính Dạ Mạc Thâm mời đến, cho nên thức ăn rất vừa miệng, cũng rất cân đối dinh dưỡng.
Nếu là trước đây thì Hàn Mộc Tử có thể sẽ cảm thấy rất thèm ăn, nhưng hiện tại cô thật sự không có tâm trạng để ăn uống gì cả, cô nhất định phải tìm thời gian để uống thuốc tránh thai mới được.
Thế nên, khi dùng bữa Hàn Mộc
Mạt Tử cứ ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày, khi cô vừa chuẩn bị đặt bát đũa xuống để lên lầu lấy thuốc, thì có một cánh tay vươn đến, nhặt một hạt cơm trắng từ khỏe môi của cô đi mất. “Em là ma chết đói tái sinh à?” Một câu nói không hề dịu dàng, được thốt ra từ miệng của do Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mộc Tử không hề tức giận gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là ma chết đói đấy, bây giờ tôi đã ăn xong rồi, tôi có thể lên lầu được chưa? Hay là tôi phải ở đây đợi cho đến khi anh ăn xong?”
Dạ Mạc Thâm không cần nghĩ ngợi nhiều cũng biết rõ cô gấp rút muốn đi lên lầu như vậy là để làm cái gì. Dù sao thì thuốc cũng đã được đổi rồi, cô có muốn uống cũng không sao. Vì vậy, Dạ Mạc Thâm nhấc môi lên nói: “Không
//