Điều anh quan tâm đến chính là con người này, chứ không phải quá khứ của cô ấy.
Dù biết rằng người đàn ông đó đã từng sở hữu cô, thậm chí chỉ riêng việc cô đã sinh con cho anh ta cũng có thể khiến cho trong lòng Dạ Mạc Thâm nổi cơn ghen muốn phát điên lên rồi.
Nhưng anh vẫn luôn khao khát cô như thuở ban đầu.
Anh đã đợi năm năm, nhất định phải đạt được, cho dù dùng cách nào đi chăng nữa, anh cũng vẫn muốn giữ cô ở lại bên cạnh mình. "Cậu Dạ, cậu Dạ?"
Giọng nói của Tiêu Túc lại lần nữa truyền qua tai nghe, Dạ Mạc Thâm định thần trở lại bình thường, khoảnh khắc anh ngước mắt lên cảm giác như một vực thẳm nhìn mãi vẫn không thấy đáy. "Cậu Dạ, tôi có cần đi điều tra những việc xảy ra trong năm năm qua của mợ hai... "Không cần." Dạ Mạc Thâm kịp thời cắt ngang và từ chối cậu ta: "Cử như vậy thôi, hãy đi làm những việc tôi mà đã dặn dò cậu lúc trước đấy."
Nói dứt lời, anh nhấn kết thúc cuộc trò chuyện video.
Nhìn vào giao diện màn hình máy tính xách tay, Dạ Mạc Thâm liên tưởng đến những đôi giày mà anh đã thấy trên kệ tủ trước đó.
Cậu nhóc đó anh vẫn chưa từng gặp mặt.
Cũng không biết là đứa con mà cô ấy sinh ra với người đàn ông khác, rốt cuộc thi trông như thế nào?
Nếu là con trai, liệu cậu nhóc đó có giống với chồng cũ của cô hay không?
Khi anh vừa nghĩ đến trong tương lai sẽ có một đứa trẻ xuất hiện trước mặt anh với khuôn mặt là người chồng cũ của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm nằm chặt bàn tay lại đến mức kêu răng rắc.
Thật là đáng chết mà
Anh muốn phát điên lên vì ghen tuông.
Tại sao người phụ nữ này không thể từ đầu đến cuối đều chỉ thuộc về một mình anh thôi cơ chứ?
Một lúc lâu sau, Dạ Mạc Thâm mới thả lỏng nắm đấm
Thôi bỏ đi, đợi cho đến khi gặp nhau rồi hãy bàn tiếp.
Bây giờ cô giấu đứa bé kỹ quá, chắc là vì lo anh không thể chấp nhận được.
Khi Hàn Mộc Tử tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau rồi, trong phòng yên lặng không một tiếng động, cô nằm ở trên giường chớp chớp mắt khoảng một hồi, người đang đợi vẫn không tới.
Chẳng lẽ là Dạ Mạc Thâm đi làm rồi sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nhấc chăn đứng dậy bước ra khỏi giường, tuy rằng khi đi lại ở giữa hai chân vừa đau nhức vừa mỏi nhừ, nhưng so với hôm qua thì hôm nay đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Cô bước đến cửa, cẩn thận gõ gõ nhẹ vài cái, thấy bên ngoài thật yên tĩnh.
Hàn Mộc Tử mở cửa, đi ra ngoài nhìn quanh, phát hiện dưới lầu không có ai cả.
Không lẽ Dạ Mạc Thâm đã quay về rồi à?
Cô bước đến đóng sầm cửa lại, ngăn cách mình với thế ra. giới bên ngoài.
Trong lòng dâng lên một chút cảm giác trống rỗng, nhưng ngay sau đó lại tràn ngập một cảm xúc khác, Hàn Mộc Tử xoay người trở vào phòng, bắt đầu ngồi xổm xuống đi tìm tung tích của lọ thuốc tránh thai ngày hôm qua.
Sau khi tìm kiếm khoảng vài phút, vẫn không thấy bóng dáng của cái lọ thuốc đâu cả.
Quái lạ, có phải Dạ Mạc Thâm nhân lúc cô đang ngủ đã lấy hết đồ đi rồi không?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền quay lại giường gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan vừa nhấc điện thoại đã trêu chọc cô. “Mộc Tử, tại sao hai ngày nay cậu không tới công ty? Chẳng lẽ là..” Nói đến câu sau, cô ấy có chút ngượng ngùng nên chỉ hì hì cười giọng điệu nghe vô cùng thiếu đòn.
Hàn Mộc Tử nhịn lại sự kích động trừng to mắt lên, bình tĩnh hỏi: "Hiện tại cậu đang ở công ty sao? Có rảnh không?" “Đang ở công ty nè, chắc là rảnh đấy, có chuyện gì sao?” “Tớ, tớ muốn nhờ cậu mua dùm tớ một chút đồ, có tiện không?”
Tiểu Nhan vô tội chớp chớp mắt: “Thuận tiện mà, cậu muốn mua gì? Tan làm tớ sẽ mua rồi mang về cho cậu nhé?" "Không" Hàn Mộc Tử kiên quyết lắc đầu: “Nếu bây giờ cậu có thời gian thì đi mua ngay đi, tạm thời tớ... không thể ra ngoài được"
Không nói đến việc khi đi ra ngoài cô có bị theo dõi hay không, chỉ là bộ dạng hiện tại của cô thì không có cách nào ra ngoài được cả.
Mới đi được mấy bước, chân đã đau đớn vật vã vô cùng, thì đừng nói tới việc đi ra ngoài mua thuốc. “Ồ, cậu không tiện sao? Có phải là đến cái đó rồi không? Hay là bây giờ tới đi mua ngay rồi đem đến cho cậu! "Không phải." Hàn Mộc Tử lắc đầu phủ nhận, cảm thấy hơi khó mới lời nói với Tiểu Nhan những điều này, nhưng bây giờ ngoại trừ Tiểu Nhan ra thì cô không còn có ai khác để cầu cứu nữa.
Cuối cùng, Hàn Mặc Tử chỉ có thể cần chặt răng lại: “Là thuốc tránh thai "Được thôi, không sao cả, bây giờ tớ sẽ đi mua cho cậu... tránh, thuốc tránh thai? Mộc Tử, cậu nói muốn tớ mua cái gì cho cậu?”
Hàn Mộc Tử vươn tay che mặt mình lại, cảm thấy bản thân không có mặt mũi nào để gặp ai nữa cả. “Thuốc tránh thai"
Cô ấy kiên quyết mở miệng lặp lại câu đó một lần nữa. “Tránh thai, thuốc tránh thai? Cậu... tại sao cậu lại muốn mua thuốc tránh thai? Chẳng lẽ cậu và Dạ Mạc Thâm đã.." "Um."
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, còn giả tạo nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, Hàn Mộc Tử nhanh chóng dứt khoát thừa nhận, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua nói hết cho Tiểu Nhan biết. “Tạm thời tớ chỉ có thể kể đến như thế thôi, thời gian khá gấp, nếu như có thể, bây giờ đi mua giúp tớ nhanh lên một chút được không.
Hai người là bạn tốt của nhau, Tiểu Nhận làm sao có thể không giúp cô được? "Vậy bây giờ tớ sẽ đi mua cho cậu ngay đây, cậu ở nhà chờ tớ nhé." "Được."
Hàn Mộc Tử gật đầu, trong lòng chợt nghĩ ra cái gì đó, liền dặn dò cô ấy. "À đúng rồi, nếu như lát nữa cậu đến mà đụng phải Dạ Mạc Thâm, nhớ đừng để lộ chuyện này ra đấy, cậu cứ giả bộ như là đang mang tài liệu đến cho tớ là được." “Không thành vấn đề, cứ để đó cho tớ xử lý.
Sau khi cúp điện thoại xong, Hàn Mộc Tử cầm lấy điện thoại quay trở lại giường.
Đợi khoảng mười phút sau, xung quanh vẫn rất yên tĩnh, Hàn Mộc Tử không khỏi nghi ngờ.
Dạ Mạc Thâm đột nhiên lại an tâm về cô đến như vậy sau? Không phải là muốn giám sát cô suốt hai mươi tư giờ hay sao? Tại sao đột nhiên lại không thấy bóng dáng đầu cá?
Mối nghi ngờ này vẫn luôn tồn tại cho đến khi Tiểu Nhan đến nơi vẫn chưa được giải quyết, bởi vì khi cô ấy đến phòng ngủ của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thâm vẫn không hề xuất hiện. "Mộc Tử." Tiểu Nhan lén lén lút lút chuồn vào trong phòng của cô, sau đó để tay ra đằng sau lưng đóng cửa phòng lại: “Tớ đến rồi đây!
Nhìn thấy Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử vẫn luôn có cảm giác rất không chân thật.
Cô không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến như thế, suôn sẻ đến mức khiến cô cảm thấy đặc biệt kinh ngạc.
Hàn Mộc Tử giở chăn bông ra, lo lắng ngồi dậy, sau đó nhìn về phía sau Tiểu Nhan. “Khi cậu đến, không nhìn thấy Dạ Mạc Thâm sao?" "Cậu Dạ à?" Tiểu Nhan trừng to mắt, lắc đầu: “Không, không có. “Không có sao?” Hàn Mộc Tử không thể tin được, không phải chứ, ngày hôm qua Dạ Mạc Thâm còn nói nhiều lời đến như vậy, không lẽ hôm nay đã từ bỏ rồi sao?
Anh ấy không phải là loại người như thế đâu. Hàn Mộc Tử luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Cô liếc nhìn Tiểu Nhan, phát hiện sắc mặt của cô ấy có chút trắng bệch lạ thường, đôi môi cũng không còn sắc máu. "Cậu sao vậy hả?" "Hả?” Tiểu Nhan bị cô nhìn chăm chăm như thế, đứng thẳng lưng lên như một con chim đang sợ hãi: “Sao gì, tớ bị làm sao hả?" “Tại sao sắc mặt cậu lại tái nhợt như vậy? Không khỏe a?" Hàn Mộc Tử quan tâm hỏi một câu.
Nghe thấy thế, Tiểu Nhan vội vã lắc đầu: “Không, tớ không sao, cũng không bị ốm. “Đồ tớ nhờ cậu mua đâu?"
Tiểu Nhan mở cái túi ra, sau đó lấy một cái chai nhỏ bên trong túi đưa cho Hàn Mộc Tử: "Đây nè."
Nhìn thấy lọ thuốc tránh thai, vẻ mặt Hàn Mộc Tử chợt vui mừng, nhanh chóng vươn tay cầm lấy, nhưng cô không dám dùng ngay trước mặt bạn của mình, mà nhanh chóng đem nó giấu ở dưới gối.
Tiểu Nhan ở một bên nhìn cảnh tưởng này với ánh mắt phức tạp. "Làm như thế này thật sự tốt sao?" "Không có gì là không tốt cả, tớ không muốn mang thai đứa con của anh ta. "Nhưng Đậu Nhỏ. B
Khi nhắc đến Đậu Nhỏ, sắc mặt Hàn Mộc Tử lập tức thay đổi: “Đừng nhắc đến Đậu Nhỏ, hãy nhớ những gì cậu đã hứa với tớ.” “Cậu an tâm đi, tớ nhất định sẽ giúp cậu giữ bí mật triệt để mọi việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...