**********
Cho đến khi nào cô mang thai thì thôi? Sao có thể chứ?
Hàn Mộc Tử cảm thấy bản thân sắp điên rồi, nhưng lại cứ không có sức lực, chỉ có thể mặc cho anh sắp xếp. Thói quen xấu này của anh, sau năm năm đã hoàn toàn để lộ hết ra. "Ăn cháo." Anh đưa muỗng đến bên môi cô.
Hàn Mộc Tử chỉ cần nhớ tới chuyện trước đó anh làm và những lời anh vừa nói khi nãy thì liền bị lửa giận thiếu đốt, trực tiếp ngoảng mặt đi, không thèm để ý tới anh. “Tôi không ăn, nếu như anh định trông coi tôi suốt 24 giờ thì tôi nói cho anh biết, đừng có phí sức nữa.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh cảm thấy anh nhốt tôi ở đây, sau khi khiến tôi có thai thì tôi sẽ không tìm cơ hội phá bỏ cái thai sao?" “Em dám!” “Anh có thể thử xem, xem tôi có dám hay không?”
Cầm bị bóp lấy, trong mắt Dạ Mạc Thâm dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Anh tăng mạnh sức lực trên tay mình. "Em cảm thấy nếu tôi khiến em mang thai con mình, thì sẽ để cho em có cơ hội phá bỏ sao?" “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Năm xưa anh hận không thể đuổi tôi ra khỏi tầm mắt anh, bây giờ lại nhốt tôi lại bên người, có phải anh chưa từng xem tôi như một con người, cảm thấy tôi như một con thú cưng, là loại chỉ cần gọi là lập tức đến kia sao?”
Nhắc đến năm xưa, ánh mắt Dạ Mạc Thâm sâu thêm vài phần. “Vậy em thì sao? Tôi bảo em đến tham gia bữa tiệc? Tại sao em không tới!”
Tại sao cô không đến bữa tiệc?
Hàn Mộc Tử nghĩ đến vụ tai nạn giao thông kia, năm đó nếu không phải có Dạ Lầm Hàn bảo vệ, thì có khi ngay cả cơ hội để chạy tới bữa tiệc cô cũng không có, chỉ tiếc cho dù cô tới được bữa tiệc thì vẫn không gặp được Dạ
Mạc Thâm.
Sau đó khi cô đuổi theo đến bãi đổ xe thì Dạ Mạc Thâm đã lên xe rời đi rồi, cô không từ bỏ, đi đến biệt thự Hải Giang.
Nhưng anh thì sao, ngăn cô lại ngoài cửa.
Một cơ hội giải thích cũng không chịu cho cô, bây giờ anh còn có mặt mũi đến hỏi cô tại sao khi xưa không đến bữa tiệc?
Hàn Mộc Tử chỉ muốn cười, mắt cô có hơi đỏ, nhìn thẳng vào Dạ Mạc Thâm. "Sao anh biết tôi không đi?"
Trong đôi mắt đẹp của cô hơi mang màu đỏ tươi, màu đỏ nhạt nơi khỏe mắt cùng với sắc mặt suy yếu của cô lúc này có sự đối lập rõ rệt.
Tròng mắt đen nhìn chăm chăm vào Hàn Mộc Tử, dường như muốn thăm dò được gì đó từ mặt cô.
Tối hôm đó cô thật sự có đến bữa tiệc sao? Đáp án này quan trọng đối với Dạ Mạc Thâm. rất
Hàn Mặc Tử nghiêng đầu đi, không muốn trả lời vấn đề của anh. Chuyện đến hôm nay, cô có từng đến hay không đã không còn quan trọng như vậy rồi. "Trả lời tôi!” Thấy cô né tránh, Dạ Mạc Thâm tăng mạnh sức lực trên tay, bẻ mặt cô quay lại.
Đôi mắt âm u nhìn vào Hàn Mộc Tử. "Nói cho tôi biết, hôm đó em có đến bữa tiệc không?" "Điều này rất quan trọng sao?” Hàn Mộc Tử không trả lời mà hỏi ngược lại, trong nụ cười mang theo vài phần châm chọc: “Thế nào? Lẽ nào tôi nói mình từng đến thì anh sẽ đại phát từ bi mà tha cho tôi sao? Hay tôi nói chưa từng đến thì anh sẽ càng giày vò tôi ác liệt hơn?”
Còn không đợi anh kịp phản ứng thì Hàn Mộc Tử lại nói: “Chuyện này đã không quan trọng nữa rồi, tôi có đi đến bữa tiệc hay không, thì dù sao anh cũng không nhìn thấy tôi.
Quan trọng hơn là chuyện sau đó cô đến biệt thự Hải Giang tìm anh, mà anh lại ngăn cô ở ngoài cửa.
Dạ Mạc Thâm đã từ trong lời nói của cô mà nhận ra được, tối hôm đó có đúng là có đến bữa tiệc, chỉ có điều khi cô đến thì anh đã rời đi rồi, nếu không tại sao khi anh vừa về tới biệt thự Hải Giang thì cô cũng liền tới cửa biệt thự đợi anh.
Chỉ tiếc cô không biết hôm đó là ngày gì, bữa tiệc đó đối với anh mà nói là rất quan trọng, nếu ngay từ đầu cô vì chuyện gì đó mà không thể tới được bữa tiệc, thì có khi anh còn sẽ tìm lý do mà tha thứ cho cô, kết quả thì sao, tin tức mà anh có được lại là cô và anh trai anh, cô cùng cái người anh trai trên danh nghĩa kia của anh đã cùng nhau ra ngoài rồi.
Tâm tư của Dạ Lẫm Hàn đối với Hàn Mộc Tử năm đó, có thể nói là lòng dạ thâm sâu ai ai cũng biết, nhưng cô thì sao, sau khi anh mở miệng mời cô đến bữa tiệc, cô lại còn ra ngoài với Dạ Lẫm Hàn.
Anh rất muốn hỏi xem cô có tim hay không?
Tối hôm đó là sinh nhật anh, anh muốn vào ngày đặc biệt đó, công bố thân phận của người phụ nữ này với tất cả mọi người, để tất cả mọi người đều biết cô là người phụ nữ của mình.
Là người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm. Sau lưng có anh, từ đây về sau sẽ không có ai dám bắt nạt cô. Nhưng cô đã cô phụ tấm lòng của anh. Dạ Lẫm Hàn là ai? Con trai của kẻ thứ ba, là tên đàn ông phá hoại gia đình vốn có của anh, tên đàn ông đó có mục đích gì trong lòng anh rất rõ, mẹ anh ta phá hoại hạnh phúc của mẹ anh, anh ta lại muốn phá hoại hạnh phúc thuộc về anh.
Vậy nên anh không có cách nào tìm lý do cho Hàn Mộc
Tử được.
Lúc đó chỉ cảm thấy nếu cô thật lòng thích anh trai, thì anh cần gì phải giữ người phụ nữ này lại bên cạnh mình chứ, có lẽ là vì bị lửa giận ghen ghét thiêu cháy hết lý trí, nên anh mới làm ra những chuyện đó.
Dạ Mạc Thâm ấp ủ bấy lâu, khi nhìn thấy vẻ lạnh nhạt và không thèm quan tâm trên mặt cô, thì tất cả lời nói đều bị kẹt lại bên môi. Cô cũng đã không để ý tới rồi, anh có nói lại thì cũng có ý nghĩa gì nữa đâu, tóm lại chỉ cần giữ cô lại bên người, cưỡng ép giữ cô lại bên cạnh, không để bất cứ tên đàn ông nào khác lại gần cô, để cô mang thai con mình, chỉ làm người phụ nữ thuộc về anh, vậy là đủ rồi. "Em không nói cũng được, ăn cơm trước đi." Dạ Mạc Thâm lại lần nữa đưa muỗng tới bên môi cô.
Chảo là anh cố ý gọi người qua đây nấu, trong chảo có bỏ rất nhiều nguyên liệu cực kỳ dinh dưỡng, mùi của thức ăn khiến dạ dày người ta xao động.
Nhưng lúc này, cho dù Hàn Mộc Tử đang đói đến hoa mất chóng mặt thì cũng không muốn ăn đồ anh đút tới bên miệng. “Tôi nói rồi, tôi sẽ không ăn. "Không ăn?" Dạ Mạc Thâm chau mày: “Không ăn thì sao có sức sinh con được?" "Anh!”
Không ngờ lại để anh chiếm hời, Hàn Mộc Tử tức không chịu được, cơn giận bốc lên đầu khiến trước mắt cô lại biến thành màu đen, căn bản không có cách gì nói được anh.
Cô hơi nghĩ, trực tiếp kéo chăn muốn nằm xuống.
Dạ Mạc Thâm ngăn động tác của cô lại: “Nếu em không muốn anh cưỡng ép nghĩ cách đút em, thì dậy ăn ngay"
Hàn Mộc Tử không thèm để tới anh, giận dỗi kéo chặt chăn trên người mình, cô không ăn đấy, lẽ nào anh còn có thể rót vào họng cô sao? Đến lúc đó khiến cô nghẹn chết thì không biết ai sẽ đau lòng.
Nghĩ tới đây, cô bèn nhắm mắt lại, không thèm để ý tới anh nữa. Người ở phía sau thoảng không có động tác gì, qua một lúc dường như Hàn Mộc Tử nghe thấy tiếng gốm sứ va chạm, khi cô còn đang nghi ngờ là chuyện gì thì bờ vai đã bị người ta ôm lấy, sau đó khi cô còn chưa phản ứng lại thì liền cảm thấy trên môi có cảm giác ấm áp.
Hàn Mộc Tử mở to mắt nhìn Dạ Mạc Thâm gần ngay trước mắt, anh trừng mắt cạy môi cô ra, đem cháo anh vừa ngậm trong miệng mớm hết cho cô.
Tên khốn này!
Á á á tởm quá đi!
Hàn Mộc Tử dùng sức muốn đẩy anh, nhưng với sức lực của Dạ Mạc Thâm thì cô căn bản không thể làm anh nhúc nhích được, cuối cùng hai người tới tới lui lui, một ngụm cháo cứ thế chui vào bụng cô.
Anh rút lưỡi mình lại, trong mắt hiện lên dục vọng: “Tự mình ăn, hay muốn anh đút em tiếp?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...