Dạ Mạc Thâm nằm bàn tay lại, nụ cười nơi khỏe mỗi càng châm chọc hơn. “Ngay cả phủ nhận cũng không thèm phủ nhận một chút sao?"
Trực tiếp thừa nhận là của cô như vậy, lại còn muốn duỗi tay giành lấy, có thể thấy cô để ý món đồ này tới mức nào.
Vừa nhớ lại những gì cô nói với mình trước kia, lúc bảo anh dùng biện pháp phòng hộ, hành động đó của anh chính là cố ý nghĩ, cho dù mang thai thì sao chứ? Cô không muốn sinh con cho anh thì anh càng muốn cô phải sinh con cho mình.
Nhưng Dạ Mạc Thâm không ngờ cô lại kháng cự tới mức này, vậy mà lại còn muốn đi mua thuốc.
Hàn Mộc Tử muốn lấy bình thuốc lại, nhưng Dạ Mạc Thâm đã nhanh hơn một bước thu nó lại, cô chỉ có thể cần môi nhìn anh.
Nếu đã bị phát hiện rồi thì cũng chẳng có gì phải phủ nhận cả.
Càng huống gì cô cũng không định giấu anh chuyện này.
Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử liền nói: “Tôi căn bản không hề nghĩ sẽ giấu anh, lúc đầu tôi đã nói rồi, bảo anh dùng biện pháp phòng hộ, nhưng anh không chịu làm, vậy chẳng phải là vì muốn tự tôi uống thuốc tránh thai sao?”
Dạ Mạc Thâm nghe được câu này của cô liền tức tới mức bật cười.
Một hơi nghẹn lại trong cổ họng lên không được mà xuống cũng không xong, cuối cùng anh chỉ có thể cười lạnh ra tiếng. “Anh bảo em uống thuốc tránh thai? Sao? Em cứ nhất quyết phải uống hả?" “Anh không muốn tôi uống thuốc, thì anh làm biện pháp phòng hộ đi, bây giờ anh còn gào gì với tôi hả?" Hàn Mộc Tử nghiến răng gào lại,
Hai người cãi qua cãi lại, Dạ Mạc Thâm liền ý thức được có gì đó không đúng.
Anh tức giận căn bản không phải vì chuyện có uống thuốc, mà là cô không muốn sinh con cho mình, mục đích cuối cùng, chẳng phải là không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh sao? “Anh gào lên với em?" Dạ Mạc Thâm tức giận bóp chặt bình thuốc, bình thuốc rõ ràng rất chắc chắn nhưng lại bị anh bóp tới mức biến dạng, méo mó gập ghềnh.
Hàn Mộc Tử có hơi hoảng sợ trước sức lực của người đàn ông. "Nếu em không kháng cự anh đến vậy thì anh sẽ gào lên với em sao? Bằng lòng sinh con cho chồng trước của minh, lại không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh? Sao?"
Anh đột nhiên duỗi tay nắm chặt cắm cô: "Không muốn mang thai con anh? Cảm thấy mang thai con anh là một loại sỉ nhục?”
Cầm có hơi đau, Hàn Mộc Tử nhớ tới cái bình bị anh bóp cho biến dạng trước đó, sợ cắm mình cũng không chịu nổi cơn giận lúc này của anh mà bị bóp nát, nên mới không dám giãy dụa. “Tại sao tôi phải mang thai con anh? Tôi với anh cũng đầu có quan hệ gì! "Vậy chồng trước của em thì sao? Em với anh ta thì có quan hệ? Một tên đàn ông giấu em nuôi bồ nhí, đáng để em trân trọng đến vậy sao?"
Hàn Mộc Tử bị anh kích thích khiến trên mặt có hơi vặn vẹo, cô kích động liền nói: "Ai nói đứa trẻ đó là của Lâm Giang?"
Mặt Dạ Mạc Thâm vốn đang lạnh lẽo, đột nhiên nghe thấy câu này, trên mặt anh liền xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Sau khi kinh ngạc, Hàn Mộc Tử mới phát hiện bản thân đã để lộ một chuyện quan trọng tới mức nào.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ
Mạc Thâm.
Vừa nãy cô đã nói gì?
Chắc không để lộ gì chứ?
Nghĩ tới đây Hàn Mộc Tử liền nhanh chóng rụt lại trên giường, kéo chăn đắp lên người mình, muốn nằm xuống giả chết.
Dạ Mạc Thâm dùng sức ôm chặt bờ vai gầy yếu của cô, kéo cô dậy khỏi giường, cánh tay lớn quần lấy chiếc eo thon gọn dường như một tay có thể ôm hết của cô, giữ chặt cô lại trước mặt mình. "Vừa nãy em nói gì? Nói lại lần nữa cho anh nghel
Lòng Hàn Mộc Tử lộn xộn như mớ bòng bong, sợ bản thân sẽ để lộ sơ hở gì ra trước mặt anh, nhưng lúc này phải nói gì để bù lại đây? "Nói rõ ra!” Ánh mắt Dạ Mạc Thầm hung hăng bức bách nhìn vào cô: “Đứa trẻ không phải của Lâm Giang, vậy là của ai?"
Hàn Mộc Tử nhằm mắt lại, cuối cùng cắn răng, vò đã nứt thì cho bể luôn. "Dạ Mạc Thâm, tại sao anh lại muốn biết chuyện này như vậy? Dù có là ai thì cũng không phải của anh, anh hỏi cái gì hả? Có cần tôi nói cho anh biết tôi mang thai con ai không?”
Dù có là ai thì cũng không phải của anh...
Câu này khiến cả trái tim Dạ Mạc Thậm đều cháy hừng hực lên.
Cũng đúng, lúc đầu khi cô gả vào đây thì đã mang thai, đứa trẻ cô mang, có là của ai thì cũng không thể là của Dạ
Mạc Thâm anh.
Chết tiệt
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm tràn đầy đau đớn, dùng sức bóp chặt vai Hàn Mặc Tử, sức lực lớn tới mức như muốn bóp nát xương cô. "Đau quá, buông tôi ra!"
Hàn Mộc Tử dùng sức đẩy anh: “Anh muốn bóp nát vai tôi sao? Buông, buông ra. “Tôi trân trọng em như vậy! Nghĩ rằng cho dù em sinh con với tên đàn ông khác cũng không sao, nhưng không ngờ em lại không biết nhục đến vậy. Là ai? Rốt cuộc là ai?"
Nụ hôn nóng bỏng như gió cuốn mưa rền mà rơi xuống, tất cả hô hấp của Hàn Mộc Tử đều bị anh chặn lại, cô duỗi tay muốn đẩy anh ai ngờ lại bị anh trói chặt hay tay giơ lên đỉnh đầu, sau đó bị đè xuống mặt giường mềm mại phía sau.
Động tác tràn đầy thô lỗ tóm chặt vạt áo cô, thanh âm anh lạnh lẽo như vừa bò ra từ địa ngục. "Em không muốn có dính dáng gì tới anh, vậy anh sẽ khiến em nhất định phải có dính dáng tới anh. Em muốn uống thuốc tránh thai, không muốn sinh con cho anh, vậy anh càng muốn em phải sinh cho anh, em muốn uống thuốc? Đừng hòng
Lúc anh nói những lời này, trong đôi mắt đen của Dạ Mạc Thâm có mang theo sự kiên quyết nhất định phải làm được.
Hàn Mộc Tử căn bản không kịp phản bác thì thân hình của anh đã đè xuống, sau đó bịt miệng cô lại.
Bình thuốc bị bóp méo đang lăn dưới đất bị Dạ Mạc Thâm đá bay đi rồi lăn vào trong góc, cùng lúc đó thứ rớt trên mặt đất còn có quần áo của Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc
Thâm.
Lần này, Hàn Mộc Tử thật sự không thể xuống giường nổi nữa.
Lúc cô tỉnh lại, hai chân vừa tế vừa mỏi, lật người thôi cũng cảm thấy đau hết cả người, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi.
Hơn nữa nghiêm trọng nhất là, thể lực của cô đã hao hết, đói đến mức choáng váng, nhưng lại cứ không thể động đậy nổi.
Cửa bị đẩy ra, Dạ Mạc Thâm bưng một bát chảo đi đến trước mặt cô: “Ăn cơm thôi."
Anh đặt bát cháo qua một bên, bước lên trước lôi Hàn
Mộc Tử ra khỏi chăn sau đó mặc đồ cho cô. "Khốn kiếp, đừng có động vào tôi...
Hàn Mộc Tử mở miệng chửi anh, nhưng tiếc rằng không có sức lực, nên dù có chửi người thì nghe cũng chả có chút khí thế gì.
Nhất là dáng vẻ yếu ớt này của cô nhìn vào càng khiến người ta không kiềm chế được.
Qua mấy lần cự tuyệt, Dạ Mạc Thâm không thể mặc xong đồ cho cô liền không khỏi lạnh giọng nói: “Sức lực của em đầy đủ quả nhỉ, là muốn tôi tiếp tục sao? Hửm?”
Hàn Mộc Tử nghe thấy lời này, trong đôi mắt đẹp liền hiện lên vẻ ảo não. “Vô sỉ!” “Nếu em còn kháng cự tôi như vậy nữa, thì sẽ còn có thứ càng vô sỉ hơn ở đẳng sau đấy
Có còn có thể nói gì, chỉ có thể nhắm mắt để mặc Dạ Mạc Thâm mặc đồ cho cô.
Sau khi nhắm mắt, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy bản thân cứ như đã biến thành một con rồi gỗ bị kéo dây, bất kể làm việc gì cũng đều do người cầm dây điều khiển, mà cô không thể tự làm được bất cứ điều gì.
Bi thương.
Thật sự bị thương. . Ngôn Tình Hài
Cô chỉ là muốn uống thuốc tránh thai mà thôi, ai ngờ lại gây ra phiền phức lớn như vậy.
Sớm biết thì cô đã giấu thuốc tránh thai thật kỹ, nếu không để anh phát hiện thì cô đã có thể bình yên vô sự mà uổng số thuốc tránh thai đó, phòng ngừa sau này phải qua lại với anh. “Mấy ngày nay em đừng hòng uống thuốc tránh thai, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, 24 tiếng trông coi em, cho đến khi em mang thai thì thôi.”
Hàn Mộc Tử mở mắt, trong mắt chứa sự tức giận ngập trời.
Vô sỉ, sao anh có thể làm vậy? Cưỡng ép cô mang thai con của anh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...