**********
Hàn Mộc Tử nhất thời không biết nên nói cái gì với đối phương, thậm chí còn quên mất là điện thoại đã được kết nổi, cứ ngẩn người cầm máy.
Phía bên kia cũng im lặng, một lúc lâu sau, Hàn Mộc Tử nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của Dạ Lẫm Hàn. "Kieu à?"
Hàn Mộc Tử: "... Anh gọi nhầm tên rồi.
Cô đã không dùng tên này từ lâu rồi, nhưng Dạ Lẫm Hàn gặp cô mấy lần rồi nhưng vẫn cố tình gọi cô bằng cái tên này?
Nghe được cô trả lời, Dạ Lầm Hàn nặng nề thở dài một tiếng. “Mặc kệ là tôi có gọi nhầm tên hay không, quan trọng là cuối cùng em cũng đã liên lạc với tôi.”
Hàn Mặc Tử: “ “Từ lần trước đụng mặt với em ở siêu thị, em lại không nhận ra người quen cũ là tôi, nên tôi vẫn luôn rất chú ý. V vậy tôi vẫn luôn chờ em liên lạc với tôi, giờ cuối cùng cũng chờ được rồi.”
Chờ cô liên lạc với anh ta?
Hàn Mộc Tử cười lạnh một tiếng: “Cho nên anh tổn nhiều công sức như vậy chỉ để cho tôi chủ động liên lạc với anh?" "Kiều à, em cảm thấy anh rất khốn nạn đúng không?"
Đâu chỉ là khốn nạn thôi đâu?
Hàn Mộc Tử nén lại lời nghĩ trong đầu, có chút khó chịu nói: "Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì? Mục đích của anh là gì đây?”
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng Dạ Lầm Hàn bất đắc dĩ nói. “Tôi muốn gặp em "Ngày mai có thể gặp nhau ở quán cà phê góc đường Tân Vũ không?”
Cô phải trả lời sao bây giờ? Hàn Mộc Tử nhớ tới hôm nay chính mình đã hứa với Dạ Mạc Thâm những gì, cô đã nói với anh rằng, ngày mai là cuối tuần, để anh có thể đi ngủ sớm một chút, vì cô sẽ không ra ngoài.
Chưa nghe thấy câu trả lời của cô, Dạ Lẫm Hàn cũng rất kiên nhẫn, im lặng chờ đợi câu trả lời của cô.
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi, lâu đến nỗi mà Dạ Lầm Hàn nghĩ rằng Hàn Mộc Tử sẽ không trả lời thì cô mới lên tiếng. “Vậy gặp nhau đi, tôi cũng đang có chuyện muốn hỏi anh”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mộc Tử mở máy tính xách tay trên giường tìm hiểu về công ty Skyline.
Nhìn kỹ một lúc thì mới phát hiện được công ty đã đăng kí vào ba năm trước, tuy rằng thời gian thành lập mới chỉ gần ba năm nhưng vì người đăng kí công ty này là Dạ Lầm Hàn nên dù là hoạt động hay những mặt khác thì đều rất phát triển.
Trong quá trình tìm hiểu này, Hàn Mộc Tử cũng chú ý đến, Dạ Lẫm Hàn đã đổi sang họ khác để đăng kí công ty, không dùng họ Dạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Năm đó khi cô đến nhà họ Dạ, liền phát hiện Dạ Mạc Thâm Và Dạ Lầm Hàn cùng ông cụ Dạ không phải là những người cùng trên một chiếc thuyền. Mà cô kết hôn với Dạ
Mạc Thâm nên đương nhiên là đứng trên cùng một thuyền với anh.
Chỉ là không ngờ được Dạ Lẫm Hàn lại thay cô làm nhiều chuyện như vậy.
Mặc dù cô biết sau khi mình trở về mà không nhận người cũ thì rất quả đáng, nhưng mà... Nhận nhau có để làm gì đâu?
Cô đã không còn là em dâu của anh ta nữa, anh ta cũng không còn là anh cả của cô nữa.
Cô cũng không muốn lấy một cái thân phận là nam nữ bình thường mà ở chung với anh ta.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử khép máy tính xách tay lại, mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Nên ngủ thôi.
Ngày hôm sau, Hàn Mộc Tử trở mình mà tỉnh lại, mở to mắt ra, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Cả đêm qua cô đã nằm mơ.
Bởi vì Dạ Lầm Hàn đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, cho nên trong mơ không chỉ có Dạ Mạc Thậm mà còn có cả Dạ Lâm Hàn.
Ở trong mơ, Dạ Lẫm Hàn đã đưa tay về phía cô, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió xuân. "Kiều à, đi với tôi, bỏ cậu ta đi. “Cậu ta chỉ biết làm tổn thương em mà thôi. Em ở bên cạnh cậu ta là lại muốn dẫm vào vết xe đổ năm năm trước sao?" “Đừng tự lừa dối mình nữa, năm đó cậu ta đã đối xử với em như vậy rồi thì sau này cũng sẽ như thế với em mà thôi. Nếu em đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ em cả đời."
Không gian lại như chuyển động, hơi thở ấm áp đột nhiên trở nên tối tăm và dữ tợn, Hàn Mộc Tử kinh ngạc quay người lại, liền thấy được Dạ Mạc Thâm ở phía trước đang đi đến gần.
Đôi mắt của anh sắc lạnh, sâu thẳm như một con thú đang ngủ say. “Em còn muốn trốn đi đâu? Đã là người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm tồi rồi thì cả đời đều phải ở lại bên cạnh tôi."
Hơi thở kiêu ngạo đầy chiếm hữu của anh làm cho Hàn Mộc Tử theo bản năng mà muốn chạy đi, nhưng chạy chưa được vài bước đã bị Dạ Mạc Thâm bắt được. sau đó cô như rơi xuống một vực sâu không đáy, bên tại còn vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông. "Bây giờ muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi...
Sau đó cô nhanh chóng tỉnh lại, đối diện với ánh nắng mặt trời chiếu vào tấm rèm trắng. Ánh sáng ấy đã chứng minh rằng tất cả mọi thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Mà giấc mơ thì chỉ là hư ảo, là không tồn tại mà thôi.
Một đêm trôi qua.
Hàn Mộc Tử nằm lại suy nghĩ vẩn vơ một hồi, mãi mới chống tay từ từ đứng dậy, chân trần mà bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô mới cầm điện thoại di động lên đọc tin nhắn Dạ Mạc Thâm gửi cho cô. "Đi ra ngoài thì bảo với anh, đừng có đi linh tinh.
Câu nói lộ ra sự lo lắng, rất nhanh đã chạm đến đáy lòng của Hàn Mộc Tử.
Khóe môi của Hàn Mộc Tử cong lên, sau đó lại nghĩ đến tin nhắn tối hôm qua Dạ Lâm Hàn gửi cho cô.
Sau khi quyết định nơi gặp mặt thì anh liền gửi địa chỉ cho cô, thời gian là chín giờ sáng nay. Bây giờ đã là hơn tám giờ rồi, cách thời gian gặp mặt chưa đến một tiếng nữa.
Đi gặp Dạ Lâm Hàn, Hàn Mộc Tử không nghĩ phải sửa soạn quá làm gì, cho nên tùy tiện mà thay một bộ quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó định gửi tin nhắn cho Dạ Mạc Thâm.
Nhưng vừa nhấc điện thoại lên thì cô lại suy nghĩ một hồi, cảm thấy rằng... Nhỡ lúc này Dạ Mạc Thâm đang nghỉ ngơi thì nếu mình gửi tin nhắn sẽ đánh thức anh không?
Nghĩ xong, Hàn Mộc Tử lại cất điện thoại di động đi, không gửi tin nhắn cho anh nữa, mà chỉ thay giày rồi đi ra ngoài.
Cũng không biết có phải do chột dạ hay không, khi Hàn Mộc Tử ra ngoài đã theo bản năng mà liếc nhìn cánh cửa ở đối diện, sau đó đóng cửa một cách rất nhẹ nhàng.
Mãi đến khi đứng chờ thang máy, Hàn Mộc Tử mới phản ứng lại được là bộ dáng này của cô rất giống kẻ trộm. Cô nín thở chở thang máy, trong lòng cứ lo lắng, sợ hãi rằng Dạ Mạc Thầm sẽ đột nhiên mở cửa đi ra. Kể cả khi đã vào thang máy rồi, cô vẫn còn lo lắng không yên.
Bởi vì lúc trước Dạ Mạc Thầm đã từng đứng ở phía dưới chở cô, cho nên Hàn Mặc Tử cũng sợ lúc xuống đến tầng một sẽ gặp phải Dạ Mạc Thâm,
Cho đến khi bước ra khỏi tiểu khu rồi, ngồi trên taxi, còn không nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đâu, Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra là anh đang ngủ thật rồi.
Hàn Mộc Tử lấy điện thoại di động ra nhìn tin nhắn của
Dạ Mạc Thâm, vẻ mặt bỗng nhiên biến sắc.
Tại sao cô phải để ý đến anh vậy làm gì? Cho dù cô có đi ra ngoài đi chăng nữa thì cô cũng là đi vì công việc, mà kể cả không phải công việc thì đó cũng là quyền tự do của cô mà.
Tại sao cô phải lo lắng rằng mình sẽ bị Dạ Mạc Thâm phát hiện chứ?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộ Tử lại nhét điện thoại di động vào túi xách.
Chắc chắn là tại vì trong khoảng thời gian này Dạ Mạc Thâm đối xử với cô rất tốt nên đã hình thành thói quen, cô nhất định phải sửa cái thói quen này đi.
Bởi vì là ngày cuối tuần lên lúc này cũng không có quá nhiều xe, nhưng cũng không phải là ít. Dọc đường đi phải chờ đèn đỏ rất lâu nữa, mãi khi đến nơi, Hàn Mộc Tử suýt thì muộn.
May là cô đã ra ngoài sớm.
Sau khi vào trong quán cà phê, Hàn Mộc Tử đã nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc ngồi ở góc xa xa kia. Nhìn thấy cô, người kia đứng lên, trên mặt mang theo ý cười mà vẫy tay với cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...