Tiểu Nhan: "...Có phải là gần đầy xảy ra nhiều chuyện nên khiến cậu nghĩ quá nhiều rồi phải không, cảm thấy đây có thể là một cái bẫy? Thế nhưng hợp đồng đã giao kèo có hiệu lực rồi, hơn nữa mình cũng đã đi điều tra về công ty Skyline này, Dịch Thiên đúng là quản lý của công ty Skyline, rất có tiếng nói."
Công ty Skyline...
Nghĩ đến cái tên công ty này, Hàn Mộc Tử cuối cùng cảm thấy không quả yên tâm: "Cậu đi kiểm tra xem người tổng giám đốc của công ty Skyline này là ai, sau đó mình sẽ nhờ anh của mình đi nghe ngóng một chút."
Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được, không vấn đề gì, mình lập tức đi tra ngay"
Sau khi Tiểu Nhan đi ra ngoài, Hàn Mộc Tử ngồi xuống bàn trước mặt, sau đó mở bản hợp đồng ra tỉ mỉ xem kỹ lại một lần nữa,
Sắp đến giờ tan làm rồi, lúc này có lẽ Dạ Mạc Thâm cũng gần đến rồi.
Bởi vì chuyện lúc trước, cho nên Dạ Mạc Thâm sẽ tránh xe Hàn Thanh.
Mặc dù miệng thì lúc nào cũng nói rất ghét, thậm chí ảnh mất còn có nét oán giận, nhưng anh vẫn luôn nghĩ cho cô, bây giờ tạm thời sẽ không đối mặt với anh ta.
Cho nên Hàn Mộ Tử có thể tạm thời yên tâm.
Cô móm môi, chậm rãi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan
Dù sao thì cũng để Tiểu Nhan rời đi trước đã, nên cô có thể ở đây đợi thêm chút nữa.
Một giây trước khi tan sở, Tiểu Nhan đột nhiên chạy xộc vào, sắc mặt có chút khó coi. "Mộc Tử, xin lỗi cậu."
Hàn Mộc Tử nghe thấy vậy, đối mắt nhảy dựng lên: "Sao, sao thế?"
Hàn Mộc Tử cần môi dưới: “Mình vừa mới tra ra tổng giám đốc của công ty Skyline, sau đó phát hiện ra. " "Phát hiện ra cái gì?"
Tiểu Nhan không dám nói tiếp, khiến Hàn Mộc Tử phải nôn nóng mà mắng cô một câu: "Đừng cử ậm ừ như vậy, làm. mau nói ra đi chứ."
Cô cụp mắt xuống, thỏ thẻ nói, vì sợ lúc nói ra Hàn Mộc Tử sẽ nghe được mà tức giận mắng cô nữa, thế nhưng Hàn Mộc Tử lại không nghe thấy. "Mình vừa mới kiểm tra. Tổng giám đốc của công ty Skyline thực ra là bạn cũ của chúng ta. Cậu rất quen với người đó, tên là "
Hàn Mộc Tử cau mày, và ngay lập tức một cái tên hiện ra trong đầu. "Dạ, Dạ Lầm Hàn... anh trai của Dạ Mạc Thâm." Nghe đến cái tên này, Hàn Mộc Tử cảm thấy mình như không thể thở nổi nữa.
Cô loạng choạng vài bước, suýt chút nữa đã ngã nhào, cô với tay vịn lại góc bàn mới có thể đứng vững được. "Cậu bình tĩnh một chút đi đã, chuyện này đều tại tôi không tốt, tôi nên điều tra rõ ràng trước, thế nhưng lúc trước khi tra đến tình hình của công ty Skyline, không chú ý đến tổng tổng giám đốc của công ty là ai, chỉ biết là công ty này rất có uy tín để mà hợp tác. Vì vậy không để tâm đến vấn đề này. Đây là sơ suất của mình. "
Dạ Lẫm Hàn...
Đột nhiên Hàn Mộc Tử nhớ lại hai lần vô tình gặp nhau trước đó ở siêu thị, anh đã nói với mình một tràng.
Hèn gì... Hèn gì điều kiện đưa ra trong đơn hàng này tốt đến như vậy, hèn gì đối phương lại nhìn cô con mất rất khác.
Sợ rằng mục đích ngay từ lúc bắt đầu không chỉ đơn giản là hợp tác với nhau?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tủ cắn chặt môi dưới, hai tay nằm lấy góc bàn càng ngày càng chặt, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, nghiêm túc nói: “Mình biết rồi.
Tiểu Nhan có chút lo lắng nhìn cô: "Cậu không sao chứ Mộc Tử, hay là bây giờ tôi đích thân đến công ty Skyline tìm Dạ Lầm Hàn, chúng ta không hợp tác với anh ta nữa. Dù sao anh ta cũng là bạn cũ, nếu như nể tình thì có lẽ sẽ đồng ý"
Dứt lời, Tiểu Nhan xoay người rời đi. "Dừng lại!" Hàn Mặc Tử nhưởn mắt lên gọi cô quay lại.
Tiểu Nhan không cam tâm dừng bước lại: "Mộc Tử?" "Bây giờ đã đến giờ tan làm rồi, anh của tôi sắp đến, cô lập tức thu dọn đồ đạc tan làm đợi anh tôi đến đi, sau đó đến trường đón Đậu nhỏ" "Mộc Tử" "Đi đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả, cậu không biết gì cả. "Thế hợp đồng này." “Chuyện này mình sẽ tự mình lo liệu, cậu không cần phải lo lắng. Tiểu Nhan định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt và vẻ mặt kiên định của cô, ý rất rõ ràng không muốn cô tiếp tục nhúng tay vào, cô không còn cách nào khác đành gật đầu: "Được rồi, nếu như trong quá trình giải quyết có yêu cầu gì cần mình giúp cứ nói nhé." "Ok."
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Tiểu Nhan liền thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Trước khi rời đi, cô vẫn không yên tam mà ngoái đầu lại nhìn Hàn Mộc Tử, chắc chắn cô ấy vẫn còn đủ bình tĩnh mới rời đi.
Sau khi Hàn Mặc Tử đợi Tiểu Nhan đi khỏi, cô lại mở bản hợp đồng ra xem một lần nữa, sau đó ghi lại thông tin liên lạc của quản lý Dịch...
Dạ Lám Hàn...
Anh ta không đích thân ra mặt, khổ tâm vất vả lắm hư thế chỉ để ký hợp đồng với cô, chắc chắn mục đích của anh ta không đơn giản như vậy.
Lúc Dạ Mạc Thâm đến đón cô, từ phía xa nhìn đã nhìn thấy Hàn Mộc Tử đang đứng trước công ty, khi anh dừng xe trước mặt cô, cô vẫn đứng thần thờ ra đó như người mất hồn.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, bấm còi.
Âm thanh này khiến Hàn Mộc Tử tỉnh táo tinh thần trở lại.
Ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện ra Dạ Mạc Thâm đã đến rồi, cánh môi cô khép mở, rồi mở bước tời mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Dạ Mạc Thâm nhận thấy dường như có có tâm sự, có vẻ hơi phiền muộn, cũng không hỏi nhiều, anh gúp cô thắt dây an toàn, lúc anh dựa sát vào người cô khiến cô giật mình, hỏi anh: "Anh làm gì vậy?" "Thắt dây an toàn"
Anh vừa nói, vừa thắt dây an toàn cho cô.
Hàn Mộc Tử "ừ" một tiếng, rồi lại tiếp tục ngồi ngẩn người ra.
Sau khi lái xe được một đoạn, Dạ Mạc Thâm dừng lại đợi đèn đỏ, phát hiện ra Hàn Mộc Tử vẫn đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt cô vẫn đang nhìn về phía xa xăm, vô định không có điểm dừng. "Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Dạ Mạc Thâm nhịn không được hỏi cô một câu.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn không trả lời, cô đáng bị mắc kẹt trong mở suy nghĩ hỗn độn của mình, căn bản là hoàn toàn không nghe thấy những gì Dạ Mạc Thâm nói.
Hàn Mộc Tử cứ mãi suy ngĩ về mục đích của Dạ Lẫm Hàn là gì, sau khi cô trở về nước đã gặp anh ta hai lần.
Lần thứ nhất lúc đưa Đậu nhỏ đi siêu thị đã vô tình chạm mặt anh ta, thế nhưng cô lại không hề biết, anh ta đã để số điện thoại lại cho cô, vậy mà cô đã để lạc mất.
Lần thứ hai, anh ta nói cố tình đứng ở siêu thị đợi cô, còn nói anh không hề có ác ý gì.
Không có ác ý, vậy anh muốn làm cái gì?
Gặp lại bạn xưa, muốn ôn chuyện cũ?
Nếu như chỉ có như vậy, vì sao anh ta lại đột nhiên muốn hợp tác với công ty của mình như vậy?
Không, sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Đột nhiên cánh tay cảm nhận được một cái gì đó lạnh như băng chạm vào, Hàn Mộc Tử bỗng chốc hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện ra Dạ Mạc Thâm đang nằm lấy tay cô.
Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu xoay mặt về phía anh. "Sao thế?" "Có chuyện gì mà ngồi ngốc ra thế?" Ánh mắt sắc bén của Dạ Mạc Thâm nhìn cô chăm chăm, nhắc nhở: "Hôm này em đã thất thần rất nhiều lần, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Hàn Mộc Tử mấp máy môi, sau đó lắc đầu phủ nhận. "Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là tôi đang suy nghĩ về công việc mà thôi." "Có rắc rồi gì sao?" "Không."
Cô cứ như người mất hồn, lại phủ nhận quá nhanh, khiến Dạ Mạc Thâm bắt đầu nghi ngờ.
Không nói thì thôi, anh tự minh điều tra cũng được.
Nói đến việc điều tra, Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên nghĩ đến mình đã nói sẽ không điều tra những chuyện có liên quan đến cô ấy, nhưng nếu điều tra về công việc thì cũng coi như là điều tra rồi? Dạ Mạc Thâm có chút đau dầu, lúc trước sao lại nói như vậy chứ bây giờ chẳng khác nào đào hố tự chôn mình?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...