Những lời này khiến Dạ Mạc Thâm có chút khó chịu, bàn tay nằm lấy cắm cô càng chặt hơn, anh lạnh lùng nhìn cô đang mân mê đôi môi của mình.
Ánh mắt anh không hề có chút ấm áp, khiến Hàn Mộc Tử kinh hồn bạt vía.
Lúc anh ấy đi lên đây, có gặp phải ai đó dưới lầu chưa vậy?
Cô muốn hỏi thử, những lại không dám, cho nên chỉ có thể cất nó trong lòng. "Anh đang nghĩ cái gì thì chính là cái đó?" Dạ Mạc
Thâm hỏi ngược lại cô.
Hàn Mộc Tử cần chặt môi dưới, gạt tay anh ra, nói: "Sao anh lên đây? Không phải anh nói ở dưới công ty đợi tôi sao?" "A" Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ cong lên: "Em sẽ xuống đó sao?" "Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị đi xuống nè, chỉ là không nghĩ anh lại đến nhanh như vậy mà thôi, sau đó tôi nắm trên số pha suýt chút nữa ngủ quên."
Đây là một cái cớ, đúng vậy, là lời nói dối cô bịa ra để gật anh. "Suýt chút nữa ngủ quên, hay là không dám đối mặt?
Câu hỏi khiến cho đồng tử Hàn Mộc Tử co rút lại, cô nhìn vào đôi mắt của Dạ Mạc Thâm gần trong gang tấc, đôi mắt đê
Câu hỏi hấp dẫn này khiến con người của Hàn Mộ Tử co rút lại, cô nhìn bóng đêm đang cận kề, đôi mắt đen láy sâu như đại dương, rất có sức hút, gần như hút cả hồn cô vào trong đó.
Một lúc sau, Hàn Mặc Tử chớp chớp mắt, lạnh lùng nói: "Tôi có cái gì không dám đối mặt? Nếu như anh nghi ngờ những lời tôi nói vậy thì đừng hỏi tôi nữa."
Dạ Mạc Thần nhéo mắt lại, bàn tay giữ lấy cầm cô càng nằm chặt hơn nữa, trong mắt càng dâng lên cảm xúc nguy hiểm. "Hỏi có một câu cũng không được sao? Em đoán xem, lúc anh đến đây đã gặp ai dưới lầu?"
Hàn Mặc Tử nín thở. "Đây là nguyên nhân vì sao em nói dối anh?"
Hàn Mộc Tử căn chặt môi dưới, không mở mắt ra nhìn anh nữa. "Anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ.
Trong lòng Dạ Mạc Thâm lại cảm thấy vui: "Vị trí của anh ta trong lòng em còn quan trọng hơn cả sao? Đáng tiếc là, mặc dù anh ta rất coi trọng em, nhưng dù sao anh ta cũng là anh trai của em."
Sau khi biết được cô đang gạt mình, Dạ Mạc Thâm đã lập tức lái xe rời khỏi công ty, nhưng anh vẫn đến chậm một bước, bởi vì anh nhìn thấy có một chiếc xe rất quen thuộc đang dừng trước cổng công ty cô, anh còn nhớ rất rõ biển số xe.
Ban đầu khi biết Hàn Thanh là anh trai của Hàn Mộc Tử, anh đã bị sốc một thời gian.
Hơn nữa, đối với người anh trai này anh lại có ác cảm rất lớn.
Có lẽ là hôm nay Mộc Tử sợ rằng bọn họ sẽ đụng mặt nhau ở cổng công ty, cho nên mới nói dối với mình rằng đang đi siêu thị, để anh không cần phải đến công ty nữa?
Mặc dù trong lòng anh đối với cách làm này của cô cực kỳ không thoải mái. Mặc dù ghét thì ghét thật anh vẫn đậu xe từ đẳng xa, nhìn Tiểu Nhan lên xe của Hàn Thanh với ánh mắt đầy hung ác, chiếc xe đi được một lúc rồi anh mới chạy đến. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Sau đó chính là lúc này. “Anh nói như vậy là có ý gì?” Hàn Mộc Tử không hài lòng nhíu chặt hàng lông mày thanh tú lại, sao lại cảm thấy trong của Dạ Mạc Thâm, cô và Hàn Thân hình như có mối quan hệ nào đó không thể nói thành lời được?
Trong giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm trực tiếp bế cô đang nằm ghế sô pha lên, Hàn Mộc Tử sợ ngã, vội quảng tay ra sau, ôm lấy cô anh, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận: "Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống"
Dạ Mạc Thâm ôm chặt eo cô, gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng: "Em sẽ làm được." "Làm được cái gì?" "Nhận được sự đồng ý của anh ta."
Hàn Mộc Tử: "
Anh ôm cô xoay người bước ra ngoài, vẻ mặt Hàn Mộc Tử thay đổi: "Tôi còn chưa mang giày, thả tôi xuống đi mà." "Không cần mang.
Anh ôm cô ra khỏi phòng làm việc, sau đó đi thắng xuống lầu, Hàn Mộc Tử cứ như vậy chân không mang giày bị anh ôm xuống lầu, lần này vì cô không mang giày cho nên bất luận dù có thế nào đi nữa anh cũng sẽ không đồng ý thả cô xuống.
Thang máy chợt mở ra, tiếng của một cô gái đầy kiêu ngạo vang lên. "Vương An, tên khốn kiếp, bà đây có tăng ca cũng phải kéo người theo. Tôi sẽ không tăng ca đâu, cái tên đáng ghét chết bầm kia!"
Lãnh Nguyệt Nguyệt vừa mắng chửi, vừa đeo túi xách đi vào, nhưng sau khi vừa nhìn thấy cảnh trong thang máy, cô đã sợ đến mức hét lên một tiếng rồi mở to hai mắt nhìn. "Anh không đi theo em chẳng lẽ đi theo người khác?" Vương An cũng bước đến thang máy, kết quả sau khi nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn người ra đứng yên tại chổ, ngơ ngác hỏi: "Ở đây, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"
Khóe miệng Hàn Mặc Tử giật giật, không cam tâm mà vùi mặt vào lồng ngực của Dạ Mạc Thâm, tự lừa dối chính mình rằng cô không nhìn thấy cái gì cả.
Lãnh Nguyệt Nguyệt sững sờ trong khoảng năm giây, hai người vẫn đứng ngây ngốc ra đó.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh như băng nhìn chăm chăm hai người như mũi tên bắn, đôi môi mỏng khẽ khép mở: "Có đi không?”
Ánh mắt hình viên đạn này khiến Lãnh Nguyệt Nguyệt phải lạnh sống lưng, cô ý thức được gật đầu lia lịa: "Đi!"
Sau đó một tay kéo lấy Vương An, túm anh ta rồi lôi vào trong, hai người chui vào thang máy.
Bởi vì Dạ Mạc Thâm đứng giữa thang máy, nên cô ta và Vương An chỉ có thể đứng nép qua một bên, khiến khoảng cách của hai người rất gần.
Bầu không khí trong thang máy có chút kỳ quái, Hàn Mộc Tử thu người lại trong lòng ngực của người nào đó giả chết, không nhìn thấy gì trước mặt cả, cô xem như không có chuyện gì xảy ra cả. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Rõ ràng đi chỉ có mấy tầng lầu, nhưng lại dài như mấy thế kỷ, sau khi cửa thang máy mở ra, Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An đều đứng yên không dám động đậy, gương mặt Dạ Mạc Thâm không có biểu cảm gì cả ôm Hàn Mộc Tử sải bước đi ra ngoài. "Xảy ra chuyện gì vậy?” Vương An kéo lấy góc áo của Lãnh Nguyệt Nguyệt khẽ hỏi.
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt quay đầu trừng Vương An: "Liên quan gì đến anh, hỏi nhiều thể làm gì." "E hèm, tò mò thôi mà. Hơn nữa... đó không phải là người của tập đoàn nhà họ Dạ "Những gì nhìn thấy hôm nay, không được nói cho ai biết!" Lãnh Nguyệt Nguyệt khoanh tay lại trước ngực, hung dữ cảnh cáo Vương An.
Vương An nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, thầm cam đoan với nữ thần: "Em nói thế nào thì nghe thể đó, anh tuyệt đối sẽ không nói ra!"
Mặc dù rất tò mò, nhưng nhìn bộ dạng của Lãnh Nguyệt Nguyệt có vẻ như đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, cho nên mới cảnh cáo anh không được nói ra. "Nhưng mà, anh khá là tò mò, từ lúc nào mà em đứng về phe cô ấy vậy? Lúc trước không phải em ghét cô ấy lắm sao?"
Rõ rằng có hiểu rất rõ "cô ấy" ở đây là chỉ ai, lúc Lãnh Nguyệt Nguyệt che chở cho ai đó, chỉ cần đừng ai nhắc đến người đó. Nhưng nếu như nhắc đến, cô ấy sẽ lập tức trở nên bùng nổ. "Ai nói tôi đứng về phía cô ta? Còn nữa ai nói trước đây tôi ghét cô ta? Vương An, anh nhiều chuyện quá đấy nhỉ? Lãnh Nguyệt Nguyệt tôi ghét nhất là loại phụ nữ không học hành làm việc đàng hoàng mà suốt ngày đi dụ dỗ đàn ông đề được thằng chức, Mộc Tử rất giỏi, ngày hôm đó ở công ty anh cũng nhìn thấy chuyện của cô ta rồi, cô ta không phải là loại phụ nữ dựa vào đàn ông để mà đi lên!" “Sau đó thì sao?" "Lại còn sau đó thì sao?" Lãnh Nguyệt Nguyệt rất tức giận: "Tôi chỉ đang thay cô ta bảo vệ công lý mà thôi, cô ta xuất sắc như thế, tôi chắc chắn phải thừa nhận thực lực của cô ta thôi. Hơn nữa tôi vừa mới bảo anh đừng nhắc đến chuyện này không phải là vì bảo vệ cô ta đâu, mà là vì tổng giám đốc của tập đoàn của nhà họ Dạ không dễ đụng vào đầu, anh không nhìn thấy ánh mắt của anh ta sao?" "Thật sao?" Vương An chớp chớp mắt, khuôn mặt vô tội nói: "Anh còn tưởng rằng là vị em muốn bảo vệ cho Mộc Tử chứ." “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải, anh nghe không hiểu tiếng người hả?" "Được rồi, được rồi, được rồi, em không có chỉ là em sợ tổng giám đốc Dạ của tập đoàn nhà họ Dạ mà thôi." "Ai sợ anh ta chứ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...