Hàn Mộc Tử ngẩn ra một thoáng, quay sang đặt hàng luôn. “Anh đã không chế thì tôi đặt luôn nhé.
Nói rồi cô xoay người đi lên gác, vừa đi vừa nói: "Anh ngồi đấy đợi một lúc đi, lát nữa shipper đến anh nhớ nhận hàng, tôi đi thay quần áo cái đã.
Hàn Mộc Tử lên gác, đi vào phòng mình, để ngăn không cho Dạ Mạc Thâm đi theo cô vào phòng rồi xảy ra chuyện lửa gần rơm, Hàn Mộc Tử còn cố tình khóa trái cửa phòng.
Phòng ngừa tình huống lát nữa cô đang thay đồ dở dang thì Dạ Mạc Thậm lại lén lút chạy vào.
Tên hảo sắc này chắc giờ đã đang nhen nhóm âm mưu röi.
Thay đồ xong xuôi, Hàn Mộc Tử lại vào rửa mặt, soi mình trước gương thấy da dẻ dạo này rất khô, bèn đắp mặt nạ cấp nước, đợi một lúc rồi cô mới xuống gác.
Vừa bước xuống thì chuông cửa vang lên.
Xem ra đồ ăn đã được giao tới. “Anh đi lấy." Dạ Mạc Thâm đứng lên nhận đồ ăn ship đến.
Anh đi nhận hàng, còn Hàn Mộc Tử vào bếp lấy bát đũa ra, Dạ Mạc Thâm đặt hộp đồ ăn lên bàn ăn, Hàn Mộc Tử nhìn anh nói: “Anh rửa tay đi, để tôi dọn mâm ra."
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn cô đắm đuối gật đầu, rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
Hàn Mộc Tử thấy anh đã đi rửa tay bèn mở hộp đồ ăn ra. Chiếc hộp vừa mở ra đã có thứ gì đó xộc tới trước mặt, cô nhanh nhẹn giật lùi về sau, nhất thời không nhịn được là lên thất thanh, lỡ tay đánh rơi hộp đồ ăn.
Cùng lúc, bước chân Hàn Mộc Tử lảo đảo, cả người mất thăng bằng ngã ngồi trên sàn nhà lạnh băng.
Dạ Mạc Thâm trong nhà vệ sinh vừa vặn vòi nước ra thì nghe thấy tiếng la thất thanh của Hàn Mộc Tử vọng tới, anh không buồn suy nghĩ mà tức tốc lao khỏi nhà vệ sinh.
Ra đến ngoài, Dạ Mạc Thâm nhìn ngay thấy Hàn Mộc Tử đang ngã ngôi trên sàn, vội vọt tới đỡ cô dậy. "Không sao chứ?"
Hàn Mộc Tử nhìn thứ vừa bật ra khỏi chiếc hộp kia, vẫn còn sợ khiếp vía.
Thì ra bên trong chiếc hộp có gắn lò xo, và thứ vừa bật ra kia là một con chuột chết, trên chiếc hộp mở toang có hai chữ viết hoa màu đỏ.
CHẾT ĐI
Hai chữ đỏ rực như máu tươi ấy khiến Hàn Mộc Tử chói mắt.
Dạ Mạc Thâm ôm cô bằng một tay, nheo mắt nhìn hiện trường lộn xộn. "Là tại anh, anh nên kiểm tra trước." Dạ Mạc Thâm đỡ cô đứng dậy, có lẽ vừa rồi Hàn Mộc Tử bị dọa sợ chết khiếp nên khi đứng dậy hai chân mềm nhũn, lại ngã một lần nữa. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Dạ Mạc Thầm thấy vậy bèn bể bổng cô lên, rồi đặt cô ngôi trên ghế sofa bên cạnh.
Chắc có lẽ vì sợ hãi nên Hàn Mộc Tử bám riết Dạ Mạc Thâm không buông, túm chặt đến nỗi móng tay đâm cả lên da anh.
Nhưng Dạ Mạc Thâm như thể không biết đau, tay kia rút điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Túc. "Cậu hãy lập tức điều tra tình hình giao hàng của tiệm XX và thông tin của tài xế của NOW vừa rồi, gửi luôn cả đoạn ghi hình trên camera theo dõi của khu này vào di động cho tôi. "Đúng, cần ngay lập tức, điều tra rõ ràng ngay lập tức. “Còn nữa, gửi điện chỉ cho má Lâm, bảo bà ấy đến đây nau."
Hàn Mộc Tử nãy giờ cuộn mình trên ghế sofa run rẩy sau khi nghe thấy câu này thì bất ngờ sực tỉnh, túm lấy tay Dạ Mạc Thâm lắc đầu: “Không cần đâu, tôi có thể tự nấu được.
Dạ Mạc Thâm nằm chặt tay cô, như truyền thêm cho có sức mạnh, cùng lúc nhìn trao cho cô một ánh mắt tĩnh lặng, cánh môi mỏng mím lại, tiếp đó lạnh lùng nói: “Đúng thế, ngay lập tức.
Sau khi tất cuộc gọi, Hàn Mộc Tử nhìn anh không nói nên lời.
Bàn tay Dạ Mạc Thâm lại đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa dịu như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Đừng lo, cứ để anh giải quyết.
Hàn Mộc Tử chau mày nhăn nhé. “Chuyện này vô lý quá." “Theo lý mà nói thì anh đã tìm người để mắt đến họ rồi cơ mà? Vả lại cả ngày anh đều ở bên cạnh rồi, theo như cách làm của đối phương tối hôm qua thì khi biết đã đánh rắn động cỏ, hôm nay không thể nào lại tiếp tục ra tay nữa được. Hơn nữa, còn là kiểu trêu đùa ác ý thế này."
Dạ Mạc Thâm chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên những cảm xúc khó tả.
Cô thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Rõ ràng mới bị dọa cho sợ rúm ró, rõ ràng đã bị ngã, rõ ràng đã nắm tay anh siết chặt như thế vậy mà vẫn có thể ngồi đó phân tích tình huống một cách bình tĩnh như vậy.
Những năm qua... rốt cuộc cô đã trưởng thành lên bao nhiêu?
Dạ Mạc Thâm bỗng thấy xót thương cô vô hạn. “Tôi nghi ngờ rằng sự việc lần này do hai phía ráo riết gây ra, chuyện ngày hôm nay.
Nói nửa chừng đột nhiên có ngừng lại, bởi bỗng dưng
Dạ Mạc Thâm ôm chầm lấy, mà còn trong tư thế cái ôm gấu, dang rộng hai tay ôm trọn cô vào lòng. Gò má cô cứ thể áp vào lồng ngực ấm nóng của anh. "Đừng nghĩ ngợi nhiều, giờ không phải là lúc em suy nghĩ những chuyện đó.
Hàn Mộc Tử ngơ ngác, cảm thấy sống mũi cay cay. "Những chuyện này, để anh làm là được."
Dạ Mạc Thâm khẽ thở dài: "Hôm nay tại anh sơ suất, anh cứ tưởng có anh ở bên cạnh, chắc họ sẽ không ra tay, nhưng lơ là mất cảnh giác thật sự rất dễ xảy ra chuyện, sau này... sẽ không như thế nữa đâu. "Những tháng ngày về sau, ngày nào anh cũng ở bên em."
Sống mũi cay cay, mắt cũng cay cay, khung cảnh trước mắt nhòa đi.
Hàn Mộc Tử nghĩ, chắc vừa rồi cô thật sự bị dọa sợ quá, bởi chiếc hộp vừa mở ra thì đã có thứ gì bay ra ngoài, suýt nữa đập vào cô.
Vào lúc cô sợ hãi, Dạ Mạc Thâm đứng ra chở che, cho nên cô mới thấy cảm động như vậy.
Cô nghĩ, nếu hôm nay không phải Dạ Mạc Thâm mà là một người khác, ắt hắn cô cũng sẽ cảm thấy nhự thế.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử ép mình kìm nén cảm xúc lại, mắt mở tròn, cố gắng không để nước mắt trào ra. Cô cắn môi dưới, khẽ lên tiếng. "Tôi biết, tôi chỉ muốn nói là... sự việc xảy ra ngày hôm nay, với tối qua, có thể không phải do một người gây ra, tôi...
Cô không kịp nói hết những lời sau đó, bởi Dạ Mạc Thâm đã đẩy cô ra rồi cúi người đặt xuống nụ hôn, chặn hết lại những lời cô định nói.
Hàn Mộc Tử mở trừng trừng, dòng lệ lăn dài theo khỏe mắt, chảy dọc gò má trắng nõn nà, rồi đọng lại trên cánh môi mỏng manh, nước mắt vừa mặn vừa chát bị Dạ Mạc Thâm hút lấy.
Nụ hôn này trở nên chua xót, nước mắt của Hàn Mộc Tử mỗi lúc một nhiều thêm, Dạ Mạc Thâm đau xót không thôi, hai tay ôm mặt cô, hút từng giọt lệ lóng lánh trên hai má đầy yêu thương.
Cuối cùng gục đầu vào trán cô, thì thầm khẽ nói. “Đừng khóc nữa, cứ khóc mãi thì hôm nay anh uống no nước mắt mất.”
Hàn Mộc Tử: “
Vốn dĩ là một khung cảnh vô cùng lãng mạn, Hàn Mộc Tử gần như cảm thấy trái tim mình sắp sửa đầu hàng trước thính của anh rồi thì bỗng dưng anh lại thốt ra câu nói đó, phá tan cả bầu không khí đẹp đẽ. “Ơ?” Dạ Mạc Thâm giơ tay nắn cắm cô, cười thỏ thẻ: "Đắp mặt nạ cũng không rửa sạch đi, thích đẹp như thế mà lại khóc... mắt sắp có nếp nhăn rồi đấy."
Hàn Mộc Tử: "." Cô sở tay lên cắm mình, vừa rồi đắp mặt nạ xong cô chưa rửa sạch ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...