Đậu nhỏ ở kế bên chớp chớp đôi mắt, hơi rầu rĩ nhìn chú cảnh sát và mẹ của mình đang đau đầu. không phải tối qua cậu đã gửi bưu phẩm cho cha rồi sao? Không lẽ do cậu vẫn chưa làm tốt?
Hừ, đồ daddy ngốc này, không thể đáng tin hơn được à? Cứ tiếp tục như vậy, cậu muốn mẹ đưa cậu đi tái hôn luôn! Tới lúc đó để cho cha hối hận một mình! Cuối cùng sau khi trò chuyện thi cảnh sát cũng rời đi, Hàn
Mộc Tử nghĩ nghĩ, đột nhiên quay đầu nói với Đậu nhỏ. "Thời gian này con về nhà họ Hàn ở đi.
Nghe mẹ nói vậy, Đậu nhỏ lập tức bất mãn chu môi: "Mẹ, tại sao chứ?" "Lúc nãy con cũng nghe chú cảnh sát nói rồi đó, bây giờ ở đây không an toàn, con không thể ở lại đây được Đậu nhỏ ấm ức. "Nếu chổ này không an toàn thì tại sao mẹ còn ở lại đây?" "Đậu nhỏ. " "Mẹ đừng đuổi Đậu nhỏ đi được không? Ở đây nguy hiểm, Đậu nhỏ sẽ ở lại để bảo vệ mẹ." "Không được." Vẻ mặt Hàn MỘC Tử nghiêm nghị cứng rắn "Con là trẻ con, mẹ là người đã trưởng thành, mẹ có thể tự bảo vệ bản thân, con đi theo mẹ là quá nguy hiểm, tối nay mẹ sẽ gọi điện thoại bảo cậu của con tới đón con về nhà họ Hàn. Hơn nữa, có thể trong hai ngày này cảnh sát sẽ lại đến, đến lúc đó có khi mẹ cũng phải tới sở cảnh sát để hợp tác điều tra, thật sự là không chăm sóc được cho con, coi như con giúp mẹ đi, cử về nhà với cậu con trước, đợi mẹ xử lý công việc xong thì tới đón con về, được không?"
Tất nhiên là Đậu nhỏ rất không vui, chu môi lên.
Cuối cùng Hàn Mặc Tử phải dỗ dành cậu ấy suốt một buổi, đưa ra rất nhiều điều kiện để trao đổi thì Đậu nhỏ mới miền cưỡng đồng
Sau khi gọi điện cho Hàn Thanh thì cô mới nhớ tới chuyện ở trước cổng chung cư, thể là lại đổi giọng, nói sẽ đưa Đậu nhỏ qua đó ở một thời gian, gần đây công ty của cô bận rộn quả, mỗi ngày không muốn thức sớm để sửa soạn đưa Đậu nhỏ đi hoc.
Hàn Thanh ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu mới lên tiếng "ý định ban đầu để cho em mở công ty không phải là để em không thèm quan tâm tới thân thể của mình như "Em biết." Hàn Mặc Tử căn cần môi dưới, khẽ cười nói: "Không phải là gần đây mới bận sao? Cũng đâu phải là ngày nào cũng bận rộn như vậy, chỉ cần làm cho xong lần này là được rồi." "Mộc Tử, em phải nhớ cho kỹ." "Hum?" "Em là chủ công ty chứ không phải nhân viên, em có quyền nghỉ ngơi." "Còn anh thì sao? Lúc trước luôn bay ra nước ngoài thăm em rồi lại bay về nước để tiếp tục làm việc không ngơi nghỉ thì thế nào?" Bị cô hỏi như vậy Hàn Thanh lập tức không cãi lại cô, Hàn Mộc Tử mỉm cười: "Có thể thấy là càng có quyền cao chức trọng thì càng không có lý do gì để nghỉ ngơi cả. Anh, anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc bản thân, không phải vì em muốn ngủ nhiều hơn một chút nên mới gửi Đậu nhỏ về nhà họ Hàn hay sao?"
Cuối cùng Hàn Thanh cũng tin lời nói dối của cô, sau đó đồng ý.
Sau đó cô nhờ Tiểu Nhan đưa Đậu nhỏ về nhà họ Hàn. Ngay từ đầu Tiểu Nhan đã không muốn nhận bởi vì lần trước bị từ chối, bây giờ cô ấy rất sợ khi nhìn thấy Hàn Thanh. Dù sao thì lúc đó cô ấy cũng nói ra mấy lời cay nghiệt trước mặt Hàn Thanh, bây giờ đi gặp anh ta thì thấy rất mất mặt
Nhưng cô ấy biết tính nghiêm trọng của chuyện này, suy cho cùng cũng là có người chết cho nên cô ấy không nói gì, đồng ý đưa Đậu nhỏ về nhà họ Hàn,
Không lâu sau đó Tiểu Nhân dẫn Đậu nhỏ đi về nhà họ Hàn. Còn bên kia, hành động của người nào đó cũng rất nhanh, sau khi Tiêu Túc báo lại tin người kia đã tự tử cho anh biết thì Dạ Mạc Thâm cong môi cười nhạt: "Kẻ đứng phía sau này ra tay cũng rất nhanh, chỉ vì một chuyện nhỏ mà thẳng tay hy sinh một con cờ, cái này là thấy có quá nhiều quân cờ trong tay nên không tiếc mà hy sinh một tên sao?"
Vẻ mặt của Tiêu Túc thì rất nghiêm túc: “Sếp, chuyện lần này không thể coi thường được, đối phương ra tay độc ác, khí thể hung hăng như vậy tôi lo là Hàn... Mợ chủ sẽ gặp nguy hiểm"
Nghe thấy điều này, vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm trầm xuống. Đúng thế, đối phương ra tay tàn nhân như vậy. Lúc đầu định điều tra, ai ngờ đối phương cắt đứt đường lui, lúc Tiêu Túc chạy tới thì đối phương đã tự tử.
Bọn họ đành phải chọn phương án báo cảnh sát, để cho cảnh sát tới điều tra chuyện này.
Dù sao người cũng đã chết, họ cũng không nên can thiệp nữa. "Cậu đã kiểm tra thông tin các tầng lầu xung quanh đó chưa?" "Tra rõ rồi."
Dạ Mạc Thâm mấp máy đôi môi mỏng, sau đó nói bằng giọng lạnh lùng: "Vậy thì tốt, mua lại hết khu vực mà cô ấy sống đi." đâu.
Nghe vậy Tiêu Túc cũng không thấy bất ngờ gì, khẽ gật
Sau đó lời nói của Dạ Mạc Thẩm mới khiến cho cậu ta trợn mắt nhìn. "Cậu nói tất cả những người sống trong cùng tầng với cô ấy dọn đi đi, dọn đi trong vòng hai ngày" “Sếp ơi, hình như các gia đình trong tòa nhà đó đều cả rồi, yêu cầu này. Có thể là không thực hiện được cho là làm được đi thì cũng rất khó xử. Ngôn Tình Hay
Những người có thể mua nhà ở đó đều là người giàu có rủng rỉnh tiền, tuy nói thân phận của Dạ Mạc Thâm rất vang dội ở Sài Gòn, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người không sợ kẻ có quyền có thể. hiểu sao anh lại muốn người ta dọn đi, ai mà đồng ý dọn chứ? Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Mà còn dọn đi trong vòng hai người, dọn đi đầu bây “Sếp ơi, yêu cầu lần này của anh thật sự hơi kích động" "Cậu có ý nào tốt hơn à?" Dạ Mạc Thâm hơi cau mày, ánh mặt sắc bén nhìn chăm chăm vào cậu ta. Tiêu Túc gật đầu, từ từ nói: "Tôi điều tra tình hình cư trú của mợ chủ, cách bày trí của tòa nhà là như thế này, hai gia đình sẽ đi chung một thang máy, ba năm trước thì nhà đối diện của mợ chủ được mua lại, sau khi trang trí xong thì vẫn không có ai vào ở, tôi đã điều tra thông tin của nhà này, là tổng giám đốc của tập đoàn họ Trần đã mua cho con của ông ta làm quà trưởng thành, nhưng mà nghe nói là còn hai năm nữa con của ông ta mới tới tuổi thành niên cho Chúng ta có thể bắt đầu với ngôi nhà
Cuối cùng đây cũng là điểm mấu chốt, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm mấp máy: "Ý của cậu là muốn nói tôi chuyển tới sống đối diện nhà cô ấy?" "Dù sao thì sếp cũng để ý tới mợ chủ mỗi ngày như vậy
Sao lại không thể ở đối diện nhà cô ấy?" Hơn nữa ở đối diện nhà của mợ chủ có khi còn là điều mà cậu mong muốn nhất ấy chứ?
Quả nhiên, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm nhìn cậu ta rất có ý khen ngợi: "Cuối cùng cậu cũng làm được chuyện khiến tôi thấy hài lòng, đi xử lý ngay luôn đi." Tiêu Túc lấy hợp đồng ra, nói thẳng: "Tôi đã sớm biết sếp sẽ đồng ý cho nên tôi đã liên lạc với tổng giám đốc Trần rồi, bên đó bằng lòng cho anh thể diện " “Cho tôi thể diện?" Dạ Mạc Thâm nhấn mạnh lại câu này, đôi môi mỏng nhếch lếch một nụ cười lạnh lẽo xấu xa. "Lão Trần này sẽ nhân cơ hội mà ăn cướp đây"
Vì người phụ nữ của anh, lần này cứ cho qua đi. Dạ Mạc Thâm lấy bút ra, lưu loát ký tên của mình xuống "Buổi tối sau khi tan làm sếp có thể qua đó luôn, đây là chìa khóa, đồ đạc thì tôi sẽ thu dọn xong trước khi sếp tan làm." Thấy trong đáy mắt của Dạ Mạc Thậm lộ ra vẻ hài lòng, cuối cùng Tiêu Tục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện tối qua không như ý cho nên cậu ta cố ý làm việc này mong là có thể bù đắp nhưng không ngờ lại thành công.
May mån...
Hàn Mộc Tử, mợ chủ...
Sao cô gái này lại may mắn thật, khiến cho sếp vì cô mà làm nhiều thứ như vậy. Thậm chí là sau khi biết đối phương là kẻ tàn độc mà còn dũng cảm muốn dọn tới ở trước mặt cô, bảo vệ cô ấy. Mong là cuối cùng có thể tu thành chính quả, nếu không thì uổng công sếp làm nhiều chuyện như vậy, mà cũng uống phí mất tình cảm sâu nặng của mợ chủ năm đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...