Động tác của Tiểu Nhan khựng lại, có chút khó tin nhìn chăm chăm người trước mặt.
Cô ấy nghe nhâm rồi sao?
Nam thần thực sự đang hỏi cô đã tỉnh hay chưa? Đây không phải là cô đang mơ chứ? Nam thần sao có thể hỏi cô những lời này được?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan chớp chớp hai mắt, vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn, có lẽ là do đêm qua uống rượu ngập cả đầu, cho nên cô mới mơ màng như vậy.
Hàn Thanh thấy cô ấy ngơ ngác nhìn mình, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, rồi nghĩ đến những chuyện trước đó, anh ta mím môi mỏng, pặc một tiếng đóng cuốn sách lại.
Pặc một tiếng, cả người Tiểu Nhan cũng tỉnh táo lại không ít.
Không đúng, nếu như là đang mơ, sao có thể chân thật đến như vậy?
Hơn nữa ánh mặt Hàn Thanh có hơi lạnh lùng?
Đây là xảy ra chuyện gì? Tiểu Nhan cần cần môi dưới, bò từ dưới đất dậy, lúc ngồi dậy có hơi chật vật, tối hôm qua cô ấy mặc một chiếc váy ngủ, lúc này vừa ngồi dậy một nửa bên bị rơi xuống, lộ ra bả vai trắng nõn, kéo theo phần vải phía trên cũng hơi toán loạn, như có như không.
Sắc mặt Hàn Thanh tối sầm, lập tức tránh ánh mất đi chỗ khác.
Sau khi đứng dậy, Tiểu Nhan vẫn còn đầu choáng mắt hoa, không nhịn được mà duỗi tay che kin sau đầu mình, lầm bầm vài câu. "Sao mình lại cảm thấy đầu của mình nặng như vậy?” “Đây là đâu? Không phải phòng của mình. “Cằng lẽ đây không phải trong mơ sao?" Tự nói tự trả lời vài ba câu, Hàn Thanh đột nhiên thốt ra một câu lạnh lùng gay gắt: "Chỉnh lại quần áo đi
Nghe vậy, Tiểu Nhan vô thức cúi đầu, lúc này mới phát hiện tình trạng váy áo hiện tại của mình, cô ấy tái xanh mặt mày vội vàng giơ tay lỗi lôi kéo kéo: "Xin lỗi, em không phải cố ý đầu.
Đây không phải mơ chứ? Nếu không sao nam thần có thể lạnh lùng như vậy?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan vươn tay đặt lên cần cổ mình, dùng sức bóp mình một cái “Đau quá!
Quả nhiên không phải là mơ!
Bộ dạng vừa rồi của cô ấy, không phải đã bị Hàn Thanh nhìn thấy rồi chứ? Chết thật, có khi nào Hàn Thanh nghĩ là cô ấy cố tình làm vậy không?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiểu Nhan lập tức trở nên khó coi, căn chặt môi dưới.
Mà lúc này, Hàn Thanh cũng đã đi đến trước mặt cô ấy.
Cô ấy ngước đầu lên, có chút ngượng ngùng liếc nhìn Hàn Thanh một cái, bàn chân đạp trên sàn nhà lạnh như băng cũng vô thức lui về sau: "Xin, xin lỗi, anh Hàn Thanh, vừa rồi em không có cố ý, em không có ý đó.
Ánh mắt Hàn Thanh tối sầm, anh ta nhìn cô chăm chăm. “Không có ý đó?”
Tiểu Nhan giật mình, ngơ ngác hồi lâu mới nói: "Không có ý quyến rũ anh đâu.
Hàn Thanh không nói gì, đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn cô ấy chăm chặp, đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí có chút đáng sợ. Tiểu Nhan không có dũng khí đối diện với anh ta, cho nên cô ấy chỉ có thể cúi đầu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nhưng mà ai ngờ cô ấy vừa cúi đầu, dưới cắm đột nhiên bị một đôi tay bắt lấy siết chặt.
Giây tiếp theo, cô ấy bị ép phải ngắng đầu lên.
Tiểu Nhận trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn vào nhìn Hàn Thanh trước mặt.
Trái tim bắt đầu không nghe lời đập loạn cả lên.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Hàn Thanh hơi hơi nghiêng người về phía trước, Tiêu Nhan lập tức càng trợn lớn hai mắt, chuyện gì đây? Mới có một buổi tối mà Hàn Thanh đã thích cô ấy rồi sao?
Lúc này là muốn hôn cô ấy sao? Nghĩ như vậy, Tiểu Nhan không chỉ phấn khích mà còn cực kỳ hồi hộp, chậm rãi nhằm hai mắt lại, sau đó theo phản xạ chu miệng lên.
Sau đó, nụ hôn trong tưởng tượng không có rơi xuống. Tiểu Nhan cảm thấy có chút thất vọng, cho nên mở hai mắt ra, sau đó nhìn thấy Hàn Thanh mặt không cảm xúc nhìn mình.
Cô ấy mấp máy cánh môi, mới phát hiện vừa rồi mình đã làm ra chuyện ngu ngốc gì. “Thích tôi à?” Hàn Thanh véo cằm cô ấy rồi hỏi.
Giọng điệu của anh ta chậm rãi, lại mang nét quyến rũ của những người đàn ông đứng tuổi, vẻ ngoài của anh ta vẫn luôn thu hút ánh mắt của cô ấy, cho nên lúc này khi quan sát ở cự ly gần, Tiểu Nhan liền cảm thấy hồn phách của mình như bị hút vào trong đôi mắt anh ta vậy.
Thừa nhận đi!
Lúc này còn không thừa nhận thì còn làm gì?
Trong lòng Tiểu Nhan có một người đang gào thét, đúng ngay vào lúc cô ấy chuẩn bị lấy hết can đảm gật đầu thừa nhận, giọng nói của Hàn Thanh đột nhiên trở lạnh. "Không thích tôi à” "... Gì, gì cơ?" Tiểu Nhan lập bắp hỏi.
Hàn Thanh thấy ánh mắt của cô ấy có ẩn nhẫn chút lạnh lùng, mím môi một cái rồi buông cô ấy ra. “Mộc Tử là em gái thất lạc tôi khó khăn lắm mới tìm về được, chuyện mà cả đời này tôi phải làm chính là bù đắp cho em ấy cho nên tôi sẽ không lãng phí thời gian vào những người phụ nữ khác."
Tiểu Nhan có hơi xấu hổ, nhưng mà cô ấy cảm thấy có thể lí giải được, nhưng cô ấy vẫn nuốt xuống một ngụm nước bọt sau đó giải thích: "Nhưng mà Mộc Tử cậu ấy đâu có cần anh chăm sóc cậu ấy cả đời, cậu ấy cũng muốn có cuộc sống riêng của mình, hơn nữa cậu ấy cũng hy vọng anh có thể tìm được gia đình của riêng mình. “Đây không phải là lý do để cô có thể tận dụng chen vào" Công kích không chút nể tình khiến sắc mặt Tiểu Nhan tái nhợt, cánh môi cô ấy liền run lên: “Em, em không có ý lợi dụng chen vào, em chỉ là " “Nên làm như thế nào chắc hẳn cô tự biết rõ, những lời cần nói tôi đã nói hết rồi."
Tiểu Nhan cụp mắt xuống, trước mắt đã hiện lên một màn sương mờ mịt, cánh mũi cực kỳ chua xót, cô ấy cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Cô ấy thực sự rất nực cười, cô ấy đang mơ tưởng cái gì vậy chú?
Người ta là tổng giám đốc Hàn Thanh cao cao tại thượng, làm sao có thể thích một con tôm nhỏ như cô ấy chứ?
Mặc dù nói quan hệ giữa cô ấy với Mộc Tử rất tốt, nhưng điều này không có nghĩa Hàn Thành sẽ thích cô ấy.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan bướng bỉnh cắn chặt môi dưới, tức giận siết chặt năm tay. Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên nặng nề nói: "Vậy thì làm sao? Anh nói không sai, em thích anh, nhưng em tuyệt đối không có lợi dụng chỗ trống để chen chân vào. Còn nữa, anh nghe cho rõ đây, em thích anh và anh không thích em hoàn toàn không có liên quan gì với nhau. Cho nên, chỉ cần anh không hồi đáp lại tình cảm của em, anh không thể nói rằng em đang lợi dụng chỗ trống để chen vào! Dựa vào cái gì chứ?"
Hàn Thanh: " "
Anh nhướn mày nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang dùng sức tranh luận với mình, bởi vì vừa ngủ dậy, cho nên mái tóc của cô ấy loạn cào cào, nhưng mà đôi mắt kia lại sáng rực rỡ đến chói mät.
Cổ chấp cho rằng chuyện mình đang làm là đúng phải không?
Trước đây anh ta cũng từng có lúc cố chấp như vậy, nhưng mà đó là chuyện rất nhiều năm về trước rồi.
Thấy anh ta không nói chuyện, Tiểu Nhan nghiến răng: "Bây giờ anh căn bản không cần từ chối em, mặc dù em thích anh, nhưng mà em vốn chưa hề tỏ tình với anh, cho nên lời từ chối của anh không có tác dụng! Em sẽ coi như hôm nay mình chưa nghe thấy!"
Hàn Thanh hơi nheo mắt
Tiểu Nhân càng nói càng tức giận, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, hai mắt trừng lên thật to, trong hốc mắt toàn là nước måt. "Hừ, em còn chưa có tỏ tình nữa, làm gì có ai lại từ chối người khác như anh chứ?"
Nói xong, cô ấy hung hãng đưa tay lên lau lau khỏe mắt của mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Cảm ơn anh tối hôm qua đã đưa em đến khách sạn, bây giờ em phải trở về đây
Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, giọng nói lãnh đạm: “Tùy ý.
Tiểu Nhan khịt khịt mũi, đột nhiên nhìn chăm chăm váy áo trên người mình: "Vậy anh cởi áo trên người xuống cho em muon di."
Tiểu Nhan chỉ chỉ quần áo trên người mình: "Không lẽ em mặc như thế này đi ra ngoài sao?”
Váy áo của cô ấy sau một đêm hỗn loạn quả thực không thể để người khác nhìn thấy. Hàn Thanh ngẫm nghĩ, sau đó trầm giọng nói: "Tôi bảo người đưa quân áo đến đây cho cô “Không!"
Tiểu Nhan đột nhiên giờ chứng, chỉ vào anh ta: "Em chỉ muốn áo vest của anh, coi như đến bù thiệt hại cho em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...