**********
“Mẹ ơi?" “Mẹ ơi?” Đậu nhỏ thấy mặt mẹ cậu trắng bệch như tờ giấy, đôi mày nhỏ dưới lớp mặt nạ hơi nhíu lại chứng tỏ cậu đang không vui.
Cậu vốn dĩ muốn thăm dò mẹ thôi, không ngờ mẹ lại phản kháng như vậy.
Haiz
Đậu nhỏ duỗi tay ra quơ quơ trước mặt Hàn Mộc Tử, cố gắng kéo tâm trí cô trở lại.
Tuy nhiên, Hàn Mộc Tử như thể rơi vào suy nghĩ của mình, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Tình huống như vậy...Đậu nhỏ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu không dám dò xét Hàn Mộc Tử nữa, cậu vội vã đưa tay ôm lấy Hàn Mộc Tử. Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, ngay cả cổ mẹ cũng lạnh, thậm chí đang đổ mồ hôi lạnh không ngừng. "Mẹ! Mẹ ơi!” Đậu nhỏ dùng sức gọi Hàn Mộc Tử, chỉ có điều Hàn Mộc Tử không có phản ứng.
Dáng vẻ này của cô quả thực đã dọa Đậu nhỏ sợ chết khiếp, cậu suýt nữa bật khóc: “Mẹ ơi! Mẹ để ý Đậu nhỏ đi mà!”
Tiếng khóc của cậu bé bỗng chốc rơi vào tại của Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử giật mình một cái rồi phản ứng lại, cô cúi đầu nhìn thằng bé đang ôm cổ mình, đôi mắt nhỏ khóc đến đỏ ửng, cô mới giật mình nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì... “Đậu nhỏ ơi..."
Như thể vừa sống sót sau tai nạn, Hàn Mộc Tử chậm rãi gọi tên Đậu nhỏ. “Mẹ ơi, con ở đây nè, mẹ đừng làm Đậu nhỏ sợ được không?” Đậu nhỏ vừa trả lời Hàn Mộc Tử vừa lấy mặt nạ trên mặt cậu xuống, kế đó, cậu áp khuôn mặt ấm áp của mình lên mặt cô toan truyền hơi ẩm cho cô.
Sau khi Hàn Mộc lấy lại tinh thần mới từ từ khôi phục như bình thường, sức khỏe của
Đậu nhỏ rất tốt, nên hiện tại, nhiệt độ trên người cậu không ngừng truyền qua dẫu cách lớp quần áo.
Cảm giác này... Như thể có người kéo cô ra khỏi bóng tối vậy.
Là cứu rỗi chăng? Hàn Mộc Tử dùng sức ôm Đậu nhỏ, cô lẩm bẩm nói: “Đậu nhỏ à, bất kể sau này có chuyện gì, con mãi mãi là bảo bối của mẹ. “Dạ. Đậu nhỏ dùng sức gật đầu: "Đậu nhỏ mãi mãi là bảo bối của một mình mẹ, mẹ đừng buồn nữa. "
Cậu quan tâm nhưng không hỏi gì cả, Hàn Mộc Tử biết con trai cô chu đáo hơn những đứa trẻ khác, cô không nói thêm gì, chỉ sở đầu cậu: “Mẹ xin lỗi... Vừa rồi mẹ đã hù con hả?"
Đậu nhỏ lắc đầu: “Mẹ ơi, mẹ đừng buồn. Đậu nhỏ sẽ luôn ở bên mẹ. “Thật sao?” Hàn Mộc Tử nhìn con trai bằng hai mắt đẫm lệ: “Nếu như có một ngày, có người muốn Đậu nhỏ đi theo anh ta, con có rời xa mẹ không?”
Vẻ mặt Đậu nhỏ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Không có chuyện đó xảy ra đâu mẹ. “Con biết mẹ chỉ nói nếu như.”Đậu nhỏ cầm tay cô mở ra, áp tay lên mặt mình, sau đó, thắng bé nhẹ nhàng cọ mặt trong lòng bàn tay ấm áp của cô: “Không có ngày đó đâu, Đậu nhỏ mãi mãi là của mẹ, mẹ đừng lo lắng được không?" Hàn Mộc Tử cố nén nước mắt, ngồi xổm tại chỗ rất lâu mới hồi phục tinh thần lại. Sau đó, cô đưa mặt nạ cho Đậu nhỏ: “Con đeo mặt nạ lên đi rồi quay về phòng chờ mẹ, mẹ đi xem dì Tiểu Nhan của con thế nào.” “Dì Tiểu Nhan?” “Dì ấy cùng cậu con đi xã giao rồi, có lẽ uống hơi nhiều rượu, vì thế mẹ phải đi xem thử." “Đừng... Đậu nhỏ im lặng suy nghĩ, đôi mắt nhỏ đảo vòng vòng, sau đó cậu nhỏ giọng nói với mẹ: "Không phải mẹ vẫn luôn muốn tác hợp cho cậu con và dì Tiểu Nhan sao?"
Nghe nói vậy, Hàn Mộc Tử hơi sửng sở, tiếp theo cô mới hiểu lời Đậu nhỏ nói có ý gì. “Cậu lớn tuổi như vậy vẫn chưa có vợ, khổ lắm. Mẹ ơi, hay là... Chúng ta về nhà trước nhé, tối nay con muốn ngủ chung với mẹ
Hàn Mộc Tử: "
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ đưa tay véo chiếc mũi của Đậu nhỏ: “Con còn nhỏ mà đã lém lỉnh thế này, về sau những lời này đừng để cậu con nghe được, nếu để cậu con biết con nói cậu già, cậu nhất định sẽ tức giận với con." “Hừ hừ, ngày nào mẹ cũng thường xuyên nói cậu già.” “Con thấy mẹ rảnh rỗi quá nên nói đùa sao? Chẳng qua, khi cậu con muốn giới thiệu đối tượng cho mẹ, mẹ không biết làm sao cả, đành gặp đại khái rồi đi về thôi.” Hai mẹ con đang tán gẫu, trong lúc vô tình, nỗi buồn và sự bấp bênh của Hàn Mộc Tử đã được Đậu nhỏ xua tan, trong lòng cô bây giờ cảm thấy ẩm áp, bởi vì có Đậu nhỏ bảo đảm nên cô không thấy sợ nữa.
Sợ đủ rồi.
Cô đứng dậy nắm tay Đậu nhỏ, sau đó quay lại nói: "Con đi thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta sẽ về nhà.” “Dạ!” Đậu nhỏ dùng sức gật đầu, vì đang nằm tay Hàn Mộc Tử nên lúc này đi trên đường cậu hơi nhón mũi chân lên, trông rất đáng yêu, cậu hỏi với vẻ tò mò: “Mẹ ơi, sao mẹ phải đi coi mắt?"
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử nhạt dần. “Trẻ con không cần biết nhiều chuyện như thế. Con mới lớn chút xíu đã thích tám rồi. Sau này con lớn hơn, chắc con sẽ làm phóng viên báo giải trí nhỉ?”
Đậu nhỏ: “
Cậu hơi bực bội liếc mắt nhìn Hàn Mộc Tử, bĩu môi đáp: “Mẹ không quan tâm Đậu nhỏ chút nào, rõ ràng trước đây Đậu nhỏ đã từng nói, lớn lên con muốn đóng góp cho đất nước." “Hừm." Hàn Mộc Tử suy nghĩ: “Làm phóng viên báo giải trí, giúp mọi người giải trí, mọi người vui vẻ, xem như con đã đóng góp cho đất nước rồi?"
Nói xong, Hàn Mộc Tử ở bên cạnh còn nở nụ cười trêu chọc. "Mẹ ơi, mẹ hư quá! Đậu nhỏ không thèm để ý đến mẹ nữa!” Nói xong, cậu hất tay của mẹ ra chạy về phía trước.
Hàn Mộc Tử rướn môi cười nhìn cậu nhóc đang chạy đẳng xa, bước chân cô nhanh hơn, nhưng nụ cười trên mặt lại nhạt đi vài phần.
Chỉ mong đừng có ngày đó.
Đâu nhỏ là chỗ dựa tâm hồn duy nhất của cô, nếu như Đậu nhỏ bị cướp đi, cô nhất định se sup do mat.
Bữa tiệc đang diễn ra, di động trong túi xách Tiểu Nhan đột nhiên rung lên, động tác mời rượu của Tiểu Nhan hơi ngưng lại, kể cả Hàn Thanh bên cạnh cũng nhìn thoáng qua cô. “Để tôi đọc tin nhắn.” Tiểu Nhan lúng túng rướn môi lên, sau đó kéo dây xích túi xách lấy điện thoại ra, đọc một lát rồi mới ngẩng đầu lên: “Mộc Tử nói cô ấy mệt nên đưa Đậu nhỏ về nhà nghỉ ngơi trước.
Khi nói câu này, sắc mặt Tiểu Nhan hơi đỏ lên, ánh mắt ngại ngùng nhìn về phía Hàn Thanh.
Bởi vì tin nhắn trên điện thoại, sau đó là một câu khiến người ta đỏ mặt.
Vừa dứt lời, Hàn Thanh cũng cảm thấy túi quần mình rung lên.
Anh dừng lại một chút, lấy điện thoại ra và liếc mắt nhìn, anh giống như Tiểu Nhan đều nhận được tin nhắn của Hàn Mộc Tử.
Nội dung tương tự như lời Tiểu Nhan đã chuyển cho anh ta, nói cô mệt mỏi nên đưa Đậu nhỏ về nghỉ ngơi trước...
Sau đó là một câu khiến người ta khiến người ta suy nghĩ xa xôi: “Hãy chăm sóc Tiểu Nhan, nếu cô ấy uống say, anh nhớ giúp em đưa cô ấy về nhé anh trai, hoặc nhà họ Hàn có nhiều phòng khách, anh giữ cô ấy ngủ lại cũng được. Cầu độc thân trung niên à, cổ lên nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...