**********
Hàn Mộc Tử không nói chuyện, chỉ mím chặt đôi môi đỏ mọng, nghĩ tới chuyện trước kia bản thân đã từ chối lời đề nghị đi xem mắt của Hàn Thanh.
Sao có thể chứ, chẳng lẽ anh ta muốn gọi người đến nhà để cho cô xem mắt?
Tuy nhiên, cho dù có là xem mắt đi chăng nữa, cũng đâu nhất thiết phải đón Đậu nhỏ đi cùng?
Có thể mọi chuyện so với sự tưởng tượng của cô còn phức tạp hơn rất nhiều.
Tiểu Nhan: "Anh trai cô không nói gì với cô sao?"
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhún vai: "Cô cảm thấy sẽ nói với tôi sao?" "Đi thôi." Nói xong, Hàn Mộc Tử liền xoay người rời đi, Tiểu Nhan chạy theo đẳng sau nằm lấy tay cô: "Thật sự phải về sao? Tôi có một loại dự cảm không tốt, cảm giác mọi chuyện lần này không hề đơn giản như vậy, nếu không... Tôi đi thăm dò giùm cô trước?" "Hay cô về trước ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi?" Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan một cái: "Cô suy nghĩ kỹ một chút xem? Anh trai tôi đã đón Đậu nhỏ về nhà họ Hàn, ý tứ chính là I tôi không thể từ chối mà phải đến đó, hiện giờ cô muốn đi thăm dò mọi chuyện? Kết quả vẫn là như vậy thôi, chẳng bằng chúng ta trực tiếp qua bên đó đi." "Đi đi, dù sao anh trai cô cũng không hai
Hai người liền trở về nhà họ Hàn. cô."
Nhà họ Hàn nằm ở một khu độc lập, muốn đến được nhà họ Hàn phải đi qua một đoạn đường dài bình thường con đường này vô cùng yên tĩnh, nhưng hôm lại lại có khả nhiều xe qua lại.
Hàn Mộc Tử lái xe còn Tiểu Nhan ngồi ở vị trí ghế lái phụ, cô ta nhìn những chiếc xe đang tăng tốc vượt qua xe của họ, trong lòng luôn cảm thấy nghi hoặc. "Sao hôm nay lại nhiều xe qua lại vậy? Bình thường đâu có nhiều xe như vậy nhỉ? Nhưng sao lại phóng nhanh như vậy, thật không ra sao mà!"
Hàn Mộc Tử liếc sang cô ta một cái: "Không phải cô tự xưng là người nhanh nhạy thông tin nhất sao? Chuyện nhỏ như vậy lại không tra ra?"
Tiểu Nhan: "... Tôi đầu nói tôi là người biết nhiều thông tin nhất đầu? Hơn nữa làm sao điều tra được, hiện tại tôi đang ngồi trong xe cùng cô, làm thế nào có thể điều tra chứ? Vừa nãy tôi nói để tôi đi nghe ngóng trước tình hình thì cô không cho, hiện tại hối hận chưa? Tôi chỉ sợ phía trước có rất nhiều xe."
Tắc đường có lẽ sẽ không xảy ra, đoạn đường này hôm nay rất đông xe, nhưng cũng không đến nỗi bị tắc đường.
Càng chạy, đôi mày thanh tú của Hàn Mộc Tử càng nhíu lại, Tiểu Nhan ngồi bên cạnh liền lên tiếng: "Ôi, sao tôi cứ có cảm giác xe của bọn họ đang đi cũng một hướng với chúng ta vậy, chẳng lẽ bọn họ cũng đang đi đến nhà họ Hàn sao?"
Nghe vậy, mày của Hàn Mộc Tử nhíu lại càng chặt, nhìn những chiếc xe quen thuộc kia, không nói lời nào.
Tiểu Nhan ở một bên không chịu được bắt đầu nói: "Hôm nay là ngày gì thế? Tại sao mọi xe trên đường đều chạy về hướng nhà họ Hàn? Chẳng lẽ có hoạt động gì ở đó?"
Hoạt động?
Sắc mặt Hàn Mộc Tử đột nhiên trở nên khó coi, cô cảm thấy được... Bản thân mình đã đoán được Hàn Thanh đang muốn làm gì.
Thời điểm bọn họ đến nhà họ Hàn, quả nhiên bãi đỗ xe chật kín, gần cửa có rất nhiều ô tô đang đỗ, trước cửa nhà họ Hàn cũng rất đông người đang đứng, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Tiểu Nhan vừa tháo dây an toàn, vừa nói: "Thật sự là rất náo nhiệt, nhà họ Hàn trước giờ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy?"
Hàn Mộc Tử chưa kịp lên tiếng, cô liền thấy có một người bước đến phía trước xe của bọn họ. "Là chủ Nam." Tiểu Nhan liền hạ cửa kính xe xuống: "Chú Nam."
Chú Nam nhìn về phía Tiểu Nhan gật đầu mỉm cười, sau đó quay sang nói với Hàn Mộc Tử: "Cô Hàn Mộc Tử, cô đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi giúp cô đỗ xe."
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, sau đó liền lắc đầu nói: "Không cần đầu chủ Nam, tôi có thể tự mình làm được." "Cô Hàn Mộc tử, đưa chìa khóa xe cho tôi đi, cậu Hàn đang đợi cô."
Hàn Mộc Tử: "... Được rồi."
Cô đem chìa khóa xe cho chú Nam, sau đó cùng Tiểu Nhan xuống xe, bởi vì hai người còn đang mặc quần áo đi làm, cho nên không thu hút sự chú ý của người khác.
Sau khi xuống xe, Tiểu Nhan chỉnh lại quần áo của chính mình, liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Phát hiện những người xung quanh khi bước xuống xe đều mặc trang phục sang trọng, nhiều người đi thành đối với nhau, tuy nhiên những người đi một mình chiếm số đông, hơn nữa đàn ông nhiều hơn. "Bọn họ đều ăn mặc rất chỉnh chu, hôm nay là ngày gì vậy?" "Cô vào rồi sẽ biết."
Hai người được người phục vụ dẫn đi theo hướng khác, rất nhanh liền tránh được đám đông.
Vừa đi về phía trước, Hàn Mộc Tử vừa cau mày: "Không phải nói anh tôi đang đợi tôi sao?" "Đúng vậy cô Hàn Mộc Tử, tuy nhiên cậu chủ nói, đưa cô đi thay trang phục cùng trang điểm."
Thay trang phục? Hàn Mộc Tử cùng Tiểu Nhan quay sang nhìn nhau, Tiểu Nhan liền giơ tay chỉ vào chính bản thân: "Vậy tôi đi đâu?" "Cô Tiểu Nhan cũng đi cùng luôn ạ."
Tiểu Nhan:..... Xem ra tối nay thật sự sẽ có hoạt động, tuy nhiên có thể nói cho tôi biết, tối nay sẽ diễn ra hoạt động gì không?"
Người phục vụ nở một nụ cười hiền lành: "Tối nay cô sẽ biết thôi."
Đi thôi, hỏi cũng như không hỏi. Hàn Mộc Tử cùng Tiểu Nhan được phục vụ đưa vào phòng trang điểm, Hàn Mặc Tử nhìn đến bộ trang phục bọn họ chuẩn bị cho mình không khỏi nhíu chặt đôi lông mày lại, trang phục của cô cùng Tiểu Nhan đối lập hoàn toàn với nhau, trang phục của cô vô cùng long trọng. "Oa." Tiểu Nhan đi đến gần, tựa cằm lên vai cô: "Anh trai cô đang muốn giới thiệu cô cho tất cả mọi người biết, xem ra bữa tiệc hôm nay chuẩn bị đều là vì cô."
Hàn Mộc Tử: "..."
Nhìn bộ trang phục sang trọng như vậy, Hàn Mộc Tử liền nhìn về phía người phụ vụ: "Nhất định phải mặc nó sao?"
Người phục vụ ra sức gật đầu: " Cậu chủ đã phân phó, cô Hàn Mộc Tử nhất định phải mặc nó, chiếc váy này được tạo ra một cách tỉ mỉ và tốn nhiều công sức, được mang từ nước ngoài về đây."
Xem ra hôm nay cô không thể không mặc nó, Hàn Mộc Tử gật đầu nói: "Ra ngoài đi."
Sau khi mặc xong váy liền được trang điểm cùng tạo kiểu tóc, đại tiệc còn một tiếng nữa mới chính thức bắt đầu, chẳng qua mọi người nhận được thư mời của nhà họ Hàn lên hưng phấn đến sớm, cũng thuận tiện đi quan sát nhà ở của nhà họ Hàn.
Dù sao thì người bình thường khó có cơ hội đặt chân đến biệt thự này.
Thành phố Sài Gòn, ngoại trừ Dạ Mạc
Thâm, thì đây là nơi ai cũng muốn đến để giao du và tạo mối quan hệ. "Cậu, mẹ cùng dì Tiểu Nhan đến rồi sao?" "Ừm, người phục vụ đưa mẹ cùng dì cháu đi trang điểm rồi." "A, Đậu nhỏ có thể đi tìm mẹ được không?" "Sau khi cậu giới thiệu mẹ cháu với mọi người, nếu mẹ cháu rảnh thì có thể " "Có phải mẹ đang trang điểm để đi xem mắt không a?" "... Cậu muốn cả thành phố Sài Gòn này biết mẹ cháu chính là cô chủ nhà họ Hàn, hơn nữa, công ty của mẹ con hiện tại cũng không nổi tiếng nắm, nếu được mọi người biết rõ về thân phận, về sau công ty của mẹ cháu sẽ làm ăn tốt hơn, cháu hiểu ý cậu không?" "À, cháu hiểu được mà, cậu không chỉ muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mẹ cháu, còn muốn giới thiệu công ty của mẹ cháu đến mọi người. "Cháu nói có đúng hay không cậu?" "Được, cháu nói cái gì thì chính là cái đấy." Tại cửa nhà họ Hàn.
Một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ dừng lại, cửa sổ đen kịt che khuất bóng dáng người đang ngồi trong xe. "Cậu chủ Dạ, đây là thư mời lấy được từ trong tay của người khác được mời đến nhà họ Hàn, tên Hàn Thanh này cũng thật sự giảo hoạt, lần này mời đến đều là những người có tiếng trong giới, hơn nữa những người độc thân chiếm đa số, có thể nhìn ra trong lòng anh ta đang tính toán điều gì."
Trong chiếc ô tô màu đen, Dạ Mạc Thâm nâng tay cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, hầu kết cùng xương quai xanh mê người lộ ra, mặt lạ mang trên mặt ánh lên tia sáng, đôi môi mỏng dưới lớp mặt lạ lộ ra một đường cong. "Muốn đem người phụ nữ của tôi giới thiệu cho người khác sao, phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không hãng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...