Cô Vợ Đánh Tráo

"Cháu đã nghĩ kỹ chưa? Cháu có nghĩ đến việc cô ấy cùng Dạ Lẫm Hàn có tình cảm với nhau? Cháu cảm thấy liệu có khi nào cô ấy sẽ lựa chọn Dạ Lẫm Hàn thay vì chọn cháu không?" Lời nói của Tổng An sắc bén chỉ thẳng ra điểm mấu chốt.

Dạ Mạc Thâm không nói gì, bởi vì anh hiểu rõ những lời Tống An nói là sự thật.

Anh khẽ mím môi, sắc mặt trở nên không tốt, hơi thở cũng lạnh như băng bao trùm lên toàn cơ thể. "Cháu có biết giữa hai đứa sự đáng sợ nhất là gì không? Đó là không tin tưởng đối phương."

Tin tưởng?

Đồng tử Dạ Mạc Thâm hơi co lại. Tổng

An: "Dù có là vợ hay chồng thì đây cũng là điều tối kị nhất, trên thực tế tất cả những người yêu nhau đều không thể dành cho nhau một sự tin tưởng nhất định, chỉ cần một chút rắc rối nhỏ đều có thể rời xa nhau. Mà vào rất nhiều giai đoạn, việc giải thích trở nên vô nghĩa."

Nói đến đây, ánh mắt của Tống An hiện lên chút bi thương như nhìn thấy chính bản thân mình trong quá khứ, bà ta liền đứng dậy. Thấy anh không nói gì, Tống An cũng không biết những lời nói của bà ta anh có nghe lọt tay hay không, liền nói một câu thấm thía: "Là dì của cháu, dì rất mong cháu có được hạnh phúc, dì rất mong có được một đứa cháu để bế, bản thân dì không kết hôn cũng không có con, cứ sống một cuộc đời như vậy, cho nên dì sẽ không hại cháu. Chuyện này cháu nghĩ kỹ một chút, phụ nữ khiến cháu rung động ngoài xã hội còn rất nhiều, đừng tự làm khó chính bản thân mình, tối nay dì sẽ về thành phố Hà Nội, cháu có thời gian nhớ đến thăm dì nhé."

Nghe thấy bà ta sẽ rời đi, sắc mặt Dạ Mạc Thâm liền không vui, nhưng anh cũng chỉ gật đầu vắng một tiếng.

Sau khi kết thúc buổi hẹn hò lần trước, Tần Duyên chỉ liên hệ với cô đúng một lần, nói lời xin lỗi với Hàn Mộc Tử, đêm đó anh ta không nên xem vào chuyện của hai người, cứ coi như buổi hẹn hò đó chưa xảy ra.


Ý tứ như vậy khiến Hàn Mộc Tử vô cùng vui mừng, cô cũng không có trả lời lại tin nhắn của anh ta.

Buổi tối lúc ăn cơm Hàn Thanh hỏi giữa Tần Duyên và cô đã xảy ra chuyện gì, Hàn Mộc Tử liền cười nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả."

Vẻ mặt Hàn Thanh có chút bất ngờ, anh thờ ơ nói một câu: "Vậy thì đổi người khác đi." "Anh!" Hàn Mộc Tử không tức giận nhưng lại nhíu đôi mi thanh tú lại: "Anh tưởng việc này như là bản đồ vật sao, không thích liền đổi cái khác?" "Thực không phải như vậy? Không thích thì đổi người khác, đây là chuyện hết sức bình thường." Sắc mặt Hàn Thanh thản nhiên như không có chuyện gì.

Hà Mộc Tử nhớ tới thời điểm cô đang đi xem mắt liền bị Dạ Mạc Thâm tới phá rối, dựa theo tính cách của anh nếu cô cứ cố tình tiếp tục xem mắt, nhất định sẽ không thành công. Anh là người như thế nào chứ, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nói: "Quên đi, đừng giới thiệu người cho em nữa, chuyện này em sẽ tự lo liệu."

Hàn Thanh nhíu mi: "Chính em sẽ tự lo được? Năm năm qua cũng không có qua lại với bất kỳ một ai? Lúc ở nước ngoài thì cự tuyệt những người theo đuổi mình? Mà những người đó đều là người xuất sắc..." "Anh!" Hàn Mộc Tử trực tiếp cắt đứt lời nói của anh ta: "Dù sao em cũng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, anh là anh trai, anh đối với em là tốt nhất, sẽ không muốn em hẹn hò yêu đương một cách mù quáng.

Có lẽ là có chút tức giận, Hàn Mộc Tử nói xong những lời này liền trực tiếp rời đi.

Hàn Thanh: ".

Chú Nam nhìn thấy như vậy, liền ngượng ngùng cười, cố gắng làm dịu đi bầu không khí, mở miệng nói: "Tính tình của cô Hàn vẫn rất trẻ con, ha ha ha."


Nghe thấy vậy, Hàn Thanh nhíu chặt mi lại, trầm giọng nói: "Cô ấy sớm đã không còn là trẻ con rồi."

Chú Nam liền an ủi: "Cậu Hàn, tiểu thư Hàn Mộc Tử dù sao cũng là em gái cậu, ở trước mặt người thân khó tránh khỏi giở tính tình nhõng nhẽo của một đứa trẻ."

Lời nói như vậy, nghe cũng rất hợp lý.

Im lặng một lúc, Hàn Thanh như nhớ tới điều gì đó. "Dường như, tôi chưa từng tiết lộ với mọi người về thân phận thật sự của cô ấy?"

Mới đầu chú Nam im lặng suy nghĩ, sau đó liền đáp lại: "Cậu đã quên rồi sao, trước khi về nước cậu đã đề nghị sẽ tổ chức một bữa tiệc liên hoan nhằm công khai với mọi người về thân phận thật của cô Hàn Mộc Tử, nhưng cô ấy nói như vậy quá rườm già liền từ chối lời đề nghị của cậu." "Vậy hiện tại bắt đầu làm đi."

Chú Nam có chút kinh ngạc: "Tiên sinh?" "Nếu cô ấy không muốn công khai, vậy cho cô ấy xuất hiện trước ánh nhìn của mọi người. Con gái nhà họ Hàn chúng tôi, không thiếu người theo đuổi."

Chủ Nam hơi do dự một chút: "Chuyện này... Không nói cho cô Hàn Mộc Tử biết sao?" "Không cần." Giọng nói của Hàn Thanh trầm xuống, thanh âm trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng: "Đợi đến lúc đó cho dù cô ấy có muốn công khai hay không muốn công khai thân phận đại tiệc đã tổ chức, cô ấy muốn từ chối cũng không thể."

Hàn Thanh như đang nghĩ đến một điều gì, đôi mắt liền ánh lên tia sắc lạnh: "Dạ Mạc Thâm, sau khi để cô ấy chịu tổn thương sau sắc đến như vậy, còn vọng tưởng cô ấy sẽ quay lại với anh, điều đó cũng phải xem người anh trai này của cô ấy có đồng ý không đã."


Nhắc tới việc này, chú Nam cũng biết, dù sao ông ta cũng là quản gia nhà họ Hàn, hơn nữa cũng thường xuyên đi theo bên cạnh cậu Hàn, năm đó Hàn Mộc Tử ra nước ngoài, ông ta đã đi theo cậu Hàn đến rất nhiều nơi, xử lý cũng rất nhiều chuyện.

Trong đó chuyện quan trọng nhất chính là ly hôn, cho nên quản gia đi bên cạnh Hàn Thanh như ông biết rất nhiều chuyện mà người ngoài không thể biết

Chính là một đoạn tình cảm của Hàn Mộc Tử cùng Dạ Mạc Thâm. "Cậu Hàn, nếu làm như vậy cô Hàn Mộc Tử... Có thể sẽ rất tức giận?" "Về sau em ấy sẽ biết, ta đây chỉ muốn bảo vệ em ấy thật tốt."

Vất vả nằm em gái anh ta mới về nước, làm sao có thể để người khác khinh thường?

Nếu khinh thường, nhất định anh ta bắt người đó trả cái giá đắt gấp trăm lần, nhưng Dạ Mạc Thâm lại làm khó anh, bởi vì thế lực công ty anh mạnh hơn thế lực ở công ty Hàn Thanh, mấy năm nay anh ta ít nhiều cũng đã động tay động chân vào công ty của Dạ mạc Thâm, nhưng anh đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Ngày đó chỉ vì một câu anh rể khiến cho Hàn Thanh canh cánh trong lòng đến tận bây giờ.

Không thể dọn được vậy thì tìm nhà anh thay Hàn Mộc Tử đốt đi.

Hàn Thanh nói một câu, đại tiếc lập tức được chuẩn bị, thư mời được gửi cho rất nhiều người, mọi chuyện được xử lý với tốc độ rất nhanh, hơn nữa đại tiệc sẽ được tổ chức ở hoa viên nhà họ Hàn.

Hàn Mộc Tử cùng Đậu nhỏ sống trong một căn hộ do chính mình mua, cho nên không hề hay biết chuyện đang diễn ra ở nhà họ Hàn.

Tuy nhiên những ngày tiếp theo Hàn Mộc Tử cảm thấy rất hạnh phúc, Dạ Mạc Thâm không đến tìm cô nữa, có lẽ do ngày hôm đó cô đã nói ra những lời vô cùng khó nghe.


Hơn nữa bên kia Lãnh Nguyệt Nguyệt cũng đã bắt đầu thiết kế rồi.

Cho nên Hàn Mộc Tử nghĩ, cô cùng Dạ Mạc Thâm về sau có lẽ sẽ không gặp mặt nữa.

Đồng thời công ty cũng tung ra những mẫu thiết kế mới, Hàn Mộc Tử tính vào thời điểm đó sẽ quảng bá rộng rãi một chút, dù sao hiệu ứng ngôi sao rất lớn, gần đây công ty cũng nhận được vô cùng nhiều đơn hàng.

Những người trong công ty vô cùng bận rộn, bọn họ không thể phân tâm, cũng không có thời gian để làm những chuyện khác.

Hàn Mộc Tử đối xử với nhân viên rất tốt, hứa hẹn chỉ cần sản phẩm thiết kế được khách hàng ưa chuộng, nhân viên có thể được hưởng năm phần trăm tiền thưởng từ đơn hàng, như vậy mọi người liền đua nhau làm việc.

Hoạt động của công ty đã đi vào ổn định, cũng có thể coi là một mô hình khuôn mẫu.

Chẳng qua hôm nay lúc tan ca trở về nhà, Hàn Mộc Tử đột nhiên nhận được tin nhắn của Hàn Thanh, nói cô tối nay trở về nhà họ hàn một chuyến.

Hàn Mộc Tử hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta cũng không nói rõ chuyện gì, Hàn Mộc tử thấy vậy chỉ có thể đồng ý.

Sau khi tắt máy, hàn Mộc Tử tính định cùng Tiểu Nhan đi đón Đậu nhỏ về, liền được cô giáo trường học nói, Hàn Thanh sớm đã đón Đậu nhỏ về rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Nhan không nhịn được liền nói: " Làm cái quỷ gì thế? Sao tự dưng lại đón Đậu nhỏ về nhà họ Hàn rồi? Sao lại có cảm giác lừa gạt gì đó." Không cần thúc giục, Đậu nhỏ sẽ nhanh chóng được gặp Dạ Mạc Thâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui