Cô Vợ Đánh Tráo

Anh ta cũng có can đảm muốn giành người với cậu Dạ sao?

Anh sao lại đến đây? Sắc mặt của Hàn Mộc Tử không tốt lắm, mà sau khi Tần Duyên nhìn thấy đối phương thì sắc mặt cũng trở nên kém đi.

Dạ Mạc Thâm?

Anh sao lại đến nơi này?

Tuy rằng việc theo đuôi lần trước Dạ Mạc Thâm ra mặt giải quyết thay cho Hàn Mộc Tử, Tần Duyên dù cảm thấy diện mạo của đối phương phù hợp với khẩu vị của mình nhưng không có tùy tiện hành động cũng là bởi vì có cái tên Diêm Vương mặt lạnh Dạ Mạc Thâm ở đó.

Anh ta không biết rằng cuối cùng Hàn Mộc Tử có phải người phụ nữ của anh hay không.

Nhưng hôm nay lại đến xem mắt, rõ ràng... Hẳn là không có quan hệ.

Nhưng Dạ Mạc Thâm xuất hiện.

Hai người còn chưa kịp phản ứng gì, một bóng người cao lớn từ bàn bên cạnh đứng lên, đôi chân thẳng tắp bước về phía bọn họ bước vững vàng, ngay sau đó... ảnh đã ngồi ở bên cạnh Hàn Mộ Tử.

Hàn Mộc Tử: "…"

Dạ Mặc Thâm vẫn luôn ngồi sau mình từ nãy tới giờ sao? Vậy sao cô lại không phát hiện cơ chứ? Chẳng lẽ vừa rồi cô xem ảnh chụp qua nhập thần à?

Nghĩ như thế nào cũng chỉ có cái khả năng này.

Dạ Mạc Thâm ngồi lại đây, không khí và độ ẩm quanh thân anh giảm mạnh.


Khí thế trên người anh quá mạnh, lạnh bằng, không để người khác mạo phạm, mặt mày thanh lãnh và lạnh lẽo càng thêm cự tuyệt người ở ngàn dặm.

Chỉ là, chỉ là cỗ khí thế này, vẫn luôn bảo phủ quanh thân Hàn Mộc Tử.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ luôn luôn rất đẹp mắt, càng đừng nói đến người giống đứa con cưng của trời như Mạc Dạ Thâm.

Tần Duyên bỗng nhiên cảm thấy hôm nay anh ta mới là người thừa.

Nhưng mà... Đối phương đã tới xem mắt, nói rõ Bàn tay đặt ở phía dưới bàn của Tần

Duyên nằm thật chặt, không cam lòng đảo mắt qua gương mặt của Hàn mộc Tử Anh ta không muốn buông tha cơ hội này.

Nghĩ đến đây, Tần Duyên nhìn Dạ Mạc Thâm mở miệng nói: “Tổng giám đốc Dạ, thật trùng hợp quá.” “Trùng hợp?" Dạ Mạc thâm nheo lại đôi mắt, nguy hiểm mà đánh giá đối phương, môi mỏng kéo lên một độ cung không mấy thiện chí: "Không trùng hợp đâu? Tôi là đặc biệt đến đây.

Tần Duyên: “.

Hàn Mộc Tử: "...

Anh ta sao lại biết mình ở chỗ này kết thân?

Hơn nữa mấy ngày nay không phải anh ta biến mất à? Sao đột nhiên lại xuất hiện chứ?

Vừa xuất hiện đã muốn đến phá buổi kết thân của cô? Tuy rằng cô cũng không phải thực sự thích buổi kết thân ngày hôm nay, như vậy cũng không tới phiên Dạ Mạc Thâm nhúng tay vào. “ý trong những lời này của tổng giám đốc


Da..." “Các người đang kết thân với nhau đó sao?" Dạ Mạc Thâm đột nhiên hỏi.

Tần Duyên hơi chút sửng sốt, sau đó gật đầu: “Chẳng lẽ không rõ ràng à?”

Dạ Mạc Thâm bỗng chốc tới gần Hàn Mộc Tử, khoảng cách gần đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở, Hàn Mộc Tử cứng lại, đôi lông mày đẹp còn không kịp nhăn lại đã nghe được người nào đó dùng thanh âm tà mị mở miệng nói: “Tối hôm qua ở trên giường... Em nói hôm nay có việc, là nói cái này à?"

Vừa dứt lời, sắc mặt của hai người Tân Duyên và Hàn Mộc Tử đồng thời biến đổi.

Hàn Mộc Tử quay đầu, không thể tin được mà trừng lớn đôi mắt nhìn Dạ Mạc Thâm đứng nơi gần trong gang tấc.

Tên khốn này đang nói hươu nói vượn cái gì thế chứ? “Cô Hàn, cô... Hô hấp của Tần Duyên có chút khó khăn mà nhìn Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử rũ mắt, nếu Dạ Mạc Thâm muốn phá đảm, như thế thì cô sẽ cố tình không để anh được như ý.

Nghĩ thế, Hàn Mộc Tím thay đổi thái độ lạnh nhạt lúc trước, đồng thời ngước mắt nhìn Tần Duyên, mỉm cười phủ nhận: “Không phải."

Chỉ có hai chữ nhưng lại đem đến rất nhiều năng lượng cho Tần Duyên.

Chỉ cần cô phủ nhận, vậy có thể nói rằng Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử chỉ là một bên tình nguyện, vậy thì anh ta vẫn có cơ hội.

Trong lòng Tân Duyên lại hưng phấn, họ nhẹ một tiếng: “Vậy là tốt rồi, giám đốc Dạ... Chia rẽ uyên ương cũng không phải là việc tốt gì, hy vọng tổng giám đốc Dạ có thể giơ cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình.”

Hàn Mộc Tử đứng lên: “Ngài Tân, anh có để ý việc đổi nơi khác để tiếp tục nói chuyện không?”


Tần Duyên thấy cô đứng lên thì cũng khẩn trương mà đứng lên, gật đầu: “Đương nhiên là tôi không ngại rồi, cô Hàn quyết định là được.” “Được rồi." Hàn Mộc Tử Vi mỉm cười, trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi.

Cánh tay bị giữ lại, Hàn Mộc Tử quay đầu lại phát hiện Dạ Mạc Thâm kéo tay của cô, sắc mặt tối đen như Diêm Vương. “Em muốn đi nơi nào?”

Giọng nói của anh dày đặc ý lạnh lẽo và cảnh cáo.

Thấy một màn như vậy, Tần Duyên hơi khẩn trương nhìn về phía Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử yên lặng một lát, duỗi tay chậm rãi đẩy tay của Dạ Mạc Thâm ra, ánh mắt đạm mạc: “Không liên quan đến anh."

Nói xong, Tân Duyên. cô xoay người đi ra ngoài với

Ra khỏi quán cà phê, Tân Duyên lấy chìa khóa xe ra: "Cô Hàn, cô ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy xe “Được.” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Vất vả rồi.”

Cô vừa cười với anh ta, Tần Duyên lập tức cảm thấy trong lòng chính mình bị hòa tan, tuy rằng ý cười của cô không chạm tới đáy mắt, nhưng vẫn rất đẹp.

Tần Duyên đi lấy xe, Hàn Mộc Tử đi đến ven đường chờ.

Một chiếc xe Bentley màu bạc dừng ở trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt nghiêm nghị của Dạ Mạc Thâm: “Lên xe.

Anh lạnh lùng lên tiếng.

Hàn Mộc Tử không để ý đến anh, thu lại ánh mắt như thể không có nhìn thấy người này.

Lửa giận giữa mày của Dạ Mạc Thâm cố gắng không có phát tác, nhưng sự tăm tối u ảm ở đáy mắt như hắc ám vô biên, bàn tay đặt ở trên tay lái nằm chặt, "Mộc Tử, anh cho em một cơ hội cuối cùng, tự mình lên xe.

Không nghĩ Hàn mộc Tử không chỉ có không để ý đến anh, ngược lại còn tránh ra xa.


Vừa lúc Hàn Mộc Tử nhìn thấy xe của Tân Duyên lái lại đây, cô lập tức đi về phía xe của Tân Duyên.

Xe của Tân Duyên cũng dừng ở trước mặt cô, sau đó anh ta rất thân sĩ thấy cô mở cửa xe: “ Cô Hàn, lên xe đi.” “Cảm ơn anh." Hàn Mộc Tử khom lưng vừa định ngồi vào trong, trên eo chợt căng thẳng.

Giây tiếp theo, cả người cô bay lên trời. “A.” Hàn Mộc Tử kinh hô một tiếng, dùng sức giãy giụa. “Tổng giám đốc Dạ, anh làm thế này là có ý gì vậy?” Sắc mặt Tần Duyên mặt xanh mét nhìn Dạ Mạc Thâm khiêng Hàn Mộc Tử trên vai, lạnh giọng chất vấn. “Ha ha.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, sự lạnh lẽo xuất hiện ở đáy mắt: “Làm sao thế? Cậu Tân muốn cùng Dạ Mạc Thâm tôi đoạt người à? Giáo huấn lần trước còn chưa đủ à?”

Tân Duyên mím môi: "Cô ấy không muốn đi theo anh.” “Cậu Tân nếu có lá gan, có thể cứ việc đoạt người với Dạ Mạc Thâm tôi." Dứt lời, Dạ Mạc Thâm trực tiếp khiêng Hàn Mộc Tử xoay người rời đi. “Dạ Mạc Thâm, anh buông tôi ra, buông tôi ra!" bụng Hàn Mộc Tử bị đè ở trên vai Dạ Mạc Thâm, xương cốt của tên này cứng thật sự, bụng của cô đều bị đè đến đau.

Hơn nữa loại tư thế hướng xuống dưới này khiến đầu cô đều mơ hồ, vô cùng khó chịu.

Cô cảm giác vừa rồi mình uống mấy ngụm cà phê đều sắp phải nôn ra.

Tuy nhiên Hàn Mộc Tử vẫn nghe thấy mấy lời nói tàn nhẫn vừa rồi của Dạ Mạc Thâm nói với Tần Duyên, thời điểm Dạ Mạc Thâm trở về Hàn Mộc Tử vừa lúc có thể nhìn đến Tần Duyên đứng ở nơi đó, biểu cảm trên mặt anh ta rất rối rắm, cuối cùng vẫn là không có tiến lên phía trước.

Cuối cùng, Hàn Mộc Tử bị Dạ Mạc Thâm nhét vào trong xe, chuyển động mạnh khiến đầu óc của cô choáng váng.

Phanh!

Cửa xe bị khóa chặt, thân hình cao lớn của Dạ Mạc Thâm nhào tới, giữ lấy gáy cô sau đó hôn thật mạnh. "Um."

Môi Hàn Mộc Tử bị lấp kín, não càng thêm choáng váng.

Đại loại là hành động hôm nay của cô đã chọc tức anh, cho nên động tác của Dạ Mạc Thâm rất thô lỗ, nhanh chóng cắn xé đôi môi cô.

Mùi máu tươi tràn ngập ở giữa môi răng, Hàn Mộc Tử nhíu chặt mày lại.

Sau một lúc lâu, anh thối lui lạnh lùng nói, “Muốn lên xe của anh ta? Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui