Cô Vợ Đánh Tráo

Răng rắc

Hàn Mộc Tử trở về nhà với trái cây trên tay, tình cờ gặp Tiểu Nhan trước cửa nhà. “Đã muộn lắm rồi, sao cậu lại còn ra ngoài?”

Hàn Mộc Tử mấp máy môi, tùy tiện di chuyển túi trong tay: "Xuống lầu mua một ít hoa quả."

Nghe vậy, Tiểu Nhan quay đầu nhìn giờ: “Mình nhớ rõ cậu ra khỏi nhà từ 50 phút trước? Cậu xuống nhà mua hoa quả còn có thời gian đi dạo một vòng đấy à?”

Lời này vừa nói ra, đương nhiên có ý, ảnh mắt Tiểu Nhan nhìn cô cũng có điểm trêu chọc.

Hàn Mộc Tử: "... không phải là muốn trêu chọc cô hay sao? Hàn Mộc Tử vừa cất hoa quả vào bếp vừa nói: “Đúng vậy, bởi vì khi nãy ăn no quả cho nên phải xuống nhà đi bộ một vòng. Tuy rằng hơi mất thời gian nhưng so với cái người suốt ngày ở lì trong nhà thì tốt hơn nhiều ha?"

Nụ cười ranh mãnh lúc nãy của Tiểu Nhan bỗng chốc cứng lại. “Đúng không?” Hàn Mộc Tử trừng mắt nhìn lại cô, khỏe môi cũng cười cười.

Tiểu Nhan cười không nổi nữa, mím môi ậm ừ: "Không bắt nạt mình thì cậu chết hay sao? Chuyện cũ vẫn còn nhắc tới!" "Như nhau cả thôi.”

Lúc sau Tiểu Nhan rầu rĩ ngồi xuống số pha ôm gối. “Mình không dám xuống lầu là có lý do. Nam thần vĩ đại như thế, mình không dám tiếp cận thì có vấn đề gì?”


Hàn Mộc Tử cũng ngồi xuống bên cạnh cô: "Đúng vậy, đây là suy nghĩ bình thường của con người.”

Cô cũng lấy một cái gối ôm vào lòng, nghĩ đến những gì cô y tá nói với cô, trong ngực cô hơi thắt lại. “Này, cô chẳng phải là người trước đây luôn đến đây chăm sóc bệnh nhân hay sao? Tại sao cô lại không biết anh ấy đã xuất viện?" . truyện đam mỹ

Đúng là trước đây cô đã từng chăm sóc anh, nhưng... sau này thì cô không đi nữa, không biết cũng là bình thường mà? “Cậu đến bệnh viện gặp anh ta à?" giọng nói của Tiểu Nhan truyền đến từ bên trái cô, Hàn Mộc Tử theo bản năng gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Anh xuất viện rồi." “Xuất viện? Hả..” Tiểu Nhan đột nhiên có chút bối rối: "Vậy cậu còn chạy đến bệnh viện thăm anh ta? Cậu ăn no rửng mỡ hả?" “Mình cũng mới biết được thôi.”

Tiểu Nhan: “Được rồi, xem ra cậu bị giấu diểm rồi. Mà người này cũng thật là tệ, trước đây cậu chăm sóc anh ta lâu như thế, bây giờ xuất viện mà cũng không nói một câu

Hàn Mộc Tử không nói gì.

Thấy cô không nói lời nào, Tiểu Nhan nhịn không được lại nói: “Anh ta chắc sẽ không đến nỗi một tin nhắn cũng không gửi cho cậu đấy chứ?"

Hàn Mộc Tử im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cười nhẹ: "Cả tuần nay mình không đến bệnh viện tìm anh ấy. Anh ấy xuất viện không nói gì với mình không phải cũng bình thường sao?” “Được rồi, đã muộn, sớm nghỉ ngơi một chút." Hàn Mộc Tử nói xong lập tức đứng dậy đi lên lầu, hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Nhìn bóng lưng của cô, Tiểu Nhan có chút phiền muộn, tự lẩm bẩm một mình: "Đâu có bình thường? Nếu anh ta thật sự quan tâm đến cậu, chẳng lẽ một cũng không thèm nói hay sao? Làm như thế này chẳng phải sẽ khiến cậu chạy mất à?”

Tuy rằng cô ấy nói rất nhỏ, nhưng mà trong phòng lại rất tĩnh lặng, tất cả những gì Tiểu Nhan nói, Hàn Mộc Tử đều nghe được rất rõ ràng.

Bước chân của cô bỗng khựng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, cắn chặt môi.

Có lẽ, người ta cũng không quan tâm nhiều đến thế.

Ngày tháng vẫn trôi qua như bình thường, hai ba ngày đã qua, Dạ Mạc Thâm dường như đã thực sự biến mất khỏi cuộc đời cô.

Chỉ là tên của anh vẫn nằm trong danh sách khách hàng của công ty Hàn Mộc Tử.

Bởi vì anh không nói ra yêu cầu, hơn nữa trước đây chính anh chọn Hàn Mộc Tử nên bây giờ không còn cách nào tiếp tục làm việc nữa.

Dù sao cũng là khách hàng, Hàn Mộc Tử nghĩ, cô nên chủ động liên lạc với vị khách hàng này.

Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy... Có lẽ Dạ Mạc Thâm đã chán ghét mình rồi, trước đây vì tình cũ mà đặt hàng với công ty, còn bây giờ thì sao?


Hay là... cô giao việc cho người khác làm?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nhớ tới Lãnh Nguyệt Nguyệt làm hỏng việc của Lâm Tinh Hỏa lần trước, vẫn luôn muốn cho cô ta một cơ hội để bù đắp, vậy tại sao lại không cho cô ta cơ hội này?

Khi Lãnh Nguyệt Nguyệt nhận được tin này, cô ta cảm thấy như thể có một chiếc bánh to rơi từ trên trời xuống.

Không, phải gọi là hôn mê bất tỉnh.

Cô ngây người một lúc lâu mới yếu ớt kéo tay áo Hàn Mộc Tử hỏi: "Cô... thật sự muốn cho tôi cơ hội này?"

Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừ, có điều có thể làm được hay không chỉ còn dựa vào chính cô thôi, cô có bằng lòng không?” “Thật ra, tôi rất vui vì cô sẵn sàng cho tôi cơ hội này, nhưng tôi biết chuyện giữa cô và anh Thâm, cô cứ giao cho tôi như vậy cũng không tốt lắm đâu? Kể cả khi tôi nhận làm rồi, đối phương không nhất định sẽ đồng ý để tôi làm. Cho nên Mộc Tử à, việc này cứ để co đảm nhiệm thì tốt hơn."

Hàn Mộc Tử sửng sốt, lúc trước cô đưa Lãnh Nguyệt Nguyệt đến buổi họp báo.

Cô ta biết tất cả những gì diễn ra trong buổi họp báo hôm đó.

Quả thực bây giờ có chút khó khăn khi giao công việc lại cho cô ấy. "Tôi..." "Nếu cô thực sự không thể giúp được, thì tôi có thể làm nó giúp cô, nhưng... tôi cũng không chắc tôi có thể làm được. Lần trước cô sẵn lòng giao hợp đồng của Lâm Tinh Hỏa cho tôi, còn đưa tôi đi họp báo, tôi thật sự rất cảm kích. Cho nên, lần này coi như chỉ là tôi trả lại lòng tốt của cô đi!"

Hàn Mộc Tử khỏe mỗi mấp máy: "Cô không cần phải nghĩ như vậy, nếu như hợp đồng này thành công cô cũng có thêm hoa hồng.” "Đúng, chính là như vậy đó. Tôi cũng cần chút tiền hoa hồng này, vậy để tôi làm. Chẳng qua... nếu như tôi không làm được, đành phải trả lại cho cô vậy.”

Bộ dáng này của Lãnh nguyệt Nguyệt quả thực khiến cho Hàn Mộc Tử nhìn cô với ánh mắt khác xưa.


Cô nhìn Lãnh Nguyệt Nguyệt cười cười. nhịn không được mở miệng nói. “Cô thực sự khiến tôi phải nhìn với ánh mắt khác xưa.

Hàn Mộc Tử không khen thì Lãnh Nguyệt Nguyệt vẫn thấy bình thường, nhưng vừa khen dứt lời, biểu cảm của Lãnh Nguyệt Nguyệt bỗng trở nên không tự nhiên. "Cô nói cái gì vậy? Ai cần cô nhìn tôi với ánh mắt khác chứ? Hơn nữa tôi làm không phải vì cô thấy khó xử đâu nha. Tôi hoàn toàn là vì tiền hoa hồng đấy, cô sẽ không nghĩ là tôi làm vì cô đâu nha?”

Hàn Mộc Tử: "... Tôi còn chưa nói gì. Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Cô chắc chắn là cảm thấy tôi làm vì cô rồi, hừ, không thèm.

Nói xong, Lãnh Nguyệt Nguyệt xoay người chạy ra ngoài.

Để lại hai người Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan quay đầu nhìn nhau.

Một lát sau hai người nhìn nhau bật cười. “Lãnh Nguyệt Nguyệt muốn mình cười chết đây. Rõ ràng một giây trước còn nghiêm túc như vậy, sau đó lại trở nên khó xử? Tại sao mình lại có cảm giác chỉ cần cậu khen cô ấy một câu, cô ấy lại khó xử?"

Tiểu Nhan khoanh tay trước ngực cười đến thất ruột.

Khóe môi Hàn Mộc Tử lộ rõ ý cười, cô gật đầu cười nói: "Hình như là như vậy, có điều... cái này cũng khá dễ thương phải không?" "Hừ! Nói về đáng yêu, chị đây cũng không thua cô ta đâu! Mộc Tử, cậu đừng như thế, mình mới là bạn thân của cậu!" “Bạn thân?" Hàn Mộc Tử nhướng mày: “Không phải trước đây cậu muốn phát triển trở thành chị dâu sao? Chẳng lẽ cậu nguyện ý cả đời làm bạn tốt nhất của mình sao?" “Mẹ kiếp, đừng học theo người ta chọc gậy bánh xe được không, không để ý đến cậu!”

EB


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui