Cô Vợ Đánh Tráo

Có lẽ là nghe được tiếng vang, Đậu Nhỏ mặc xong sơ mi liền xoay người lại, nở nụ cười với Hàn Mộc Tử. "Mẹ, chào buổi sáng."

Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, sau đó cô nở nụ cười cưng chiều mà đi tới xoa đầu của cậu: "Rửa mặt xong sau đó xuống lầu ăn sáng đi, sau đó nghỉ một lúc rồi mẹ đưa con đi học." "Vâng ạ!"

Đậu Nhỏ dùng sức mà gật đầu, sau đó cậu bé đi vào buồng tắm đi rửa mặt.

Hai người làm xong vệ sinh cá nhân thì cùng xuống lầu ăn sáng, kết quả họ xuống lầu rồi vẫn chưa ngửi thấy mùi cơm, trái lại họ lại thấy Hàn Thanh đang ngồi một mình ở trong phòng khách. "Cậu." Đậu Nhỏ nhìn thấy Hàn Thanh thì cậu bé liền vội chạy tới chui vào trong lồng ngực của anh ta, mà Hàn Thanh cũng ôm cậu bé vào trong lòng vỗ về. Anh ta nói: "Rửa mặt xong chứ? Cậu đưa hai người ra ngoài ăn sáng, sau đó đưa cháu đi học nhé." "Dạ?" Đậu Nhỏ tò mò hỏi: "Hôm nay di Tiểu Nhan không làm đồ ăn sáng sao?" "..." Hàn Thanh khẽ mím môi mỏng lại, anh ta từ chối trả lời câu hỏi này.

Anh ta nghĩ, nếu anh ta không rời đi trước thì chắc chắn cô ấy sẽ không chịu xuống đây đâu. "Đúng vậy, lẽ nào hôm nay Tiểu Nhan ngủ quên nên vẫn chưa rời giường sao?" Hàn Mộc Tử nâng cằm, không đúng lắm nha, coi như là tối ngày hôm qua ngủ trễ, nhưng mà với tính cách của Tiểu Nhan thì cô ấy sẽ không dậy trễ như vậy đâu. "Để em đi xem xem, có khi là cô ấy đang bị con sâu lười không cho dậy rồi." Nói xong, Hàn Mộc Tử vừa định đi lên lầu thì cô lại bị Hàn Thanh gọi lại. "Không cần đi đâu." "Hả?" Hàn Mộc Tử dừng lại, sau đó cô quay đầu lại mà nhìn Hàn Thanh bằng ánh mắt nghi ngờ: "Làm sao vậy?"

Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô, Hàn Thanh cũng không tiện nhiều lời, một tay của anh ta che môi của chính mình rồi họ nhẹ một tiếng: "Thời gian không còn nhiều nữa rồi, cứ kệ cô ấy ngủ đi, chúng ta đi ra ngoài ăn trước đã, sau đó em gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tới ăn cùng cũng được."

Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn thời gian, cảm thấy Hàn Thanh nói cũng đúng, thế là cô cũng không suy nghĩ nhiều, cô gật đầu, sau đó cô quay lại lấy túi xách rồi nắm tay Đậu Nhỏ, lúc này cả ba người cùng rời đi.

Trong lúc chờ thang máy, Hàn Mộc Tử gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, ai ngờ cô gọi hai cuộc rồi mà cô ấy vẫn không nhận. "Kỳ quái, tại sao cô ấy lại không nghe điện thoại nhỉ?" Hàn Mộc Tử tỏ ra nghi ngờ, đáng lẽ nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì phải dậy rồi chứ.


Đứng ở bên cạnh, Hàn Thanh nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt của anh ta dừng một chút, sau đó anh ta nhướn mày rồi liếc mắt nhìn điện thoại di động của cô, nói: "Em vẫn nên gửi tin nhắn thì hơn."

Hàn Mộc Tử nghi ngờ nói: "Gọi điện thoại cũng không gọi được cô ấy, nhắn tin thì có thể đánh thức được cô ấy sao? Thôi vậy, để em thử gọi lại xem."

Keng.

Vừa vặn vào lúc này, thang máy đã đến rồi, Hàn Mộc Tử không thể làm gì khác hơn là đi vào trong thang máy. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Trong thang máy không có tín hiệu, cô suy nghĩ một chút rồi không gọi điện thoại nữa, chỉ gửi tin nhắn cho Tiểu Nhan, nói cho cô ấy biết mẹ con cô đã ra ngoài với Hàn Thanh rồi.

Sau đó, cô gõ xong tin nhắn rồi chờ ra thang máy. Vừa ra ngoài, Hàn Mộc Tử cũng gửi tin nhắn đi. Bởi vì Hàn Thanh muốn đi lấy xe, vì lẽ đó Hàn Mộc Tử và Đậu Nhỏ đứng ở cửa khu chung cư đợi anh ta.

Có lẽ là do Đậu Nhỏ vừa tỉnh ngủ, thân thể có chút xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào trên đùi của cô, hai tay cậu bé cũng ôm lấy cô. Hàn Mộc Tử xoa đầu của cậu bé, sau đó cô lại gọi điện thoại cho Tiểu Nhan gọi điện thoại.


Kết quả Tiểu Nhan vẫn không nhận điện thoại, điều này khiến cho Hàn Mặc Tử cảm thấy hơi kỳ quái.

Ngày hôm nay con bé này xảy ra chuyện gì? Dậy trễ thì thôi đi, thế mà cô gọi mãi không gọi được là sao?

Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Suy nghĩ đó vừa hiện lên thì bỗng nhiên cô cũng nhận được tin nhắn của Tiểu Nhan. “Mọi người cứ ăn đi, mình không đi đâu.” Hàn Mộc Tử vốn muốn hỏi cô ấy đang làm sao vậy, nhưng mà nghĩ lại thì lúc bọn họ nói đi ăn sáng thì cô ấy có ở đấy đâu, tại sao cô ấy lại biết bọn họ gọi cô ấy đi ăn sáng chứ?

Kết hợp với biểu hiện ban nãy của Hàn Thanh, dường như Hàn Mộc Tử cảm giác cô đã đoán ra được điều gì đó.

Cô nheo mắt lại, cúi đầu nhắn tin tiếp. "Cậu lại làm ra chuyện xấu gì rồi hả? " "A? Cậu đang nói bậy nói bạ cái gì vậy? Làm sao mình có khả năng làm chuyện xấu chứ!"

Đọc tin nhắn của Tiểu Nhan là biết bây giờ cô ấy đã bắt đầu xù lông rồi, thế là Hàn Mộc Tử mỉm cười, không biết làm gì khác ngoài việc lắc đầu. "Làm bạn tốt của nhau nhiều năm như vậy, mình còn không hiểu cậu sao? Cậu khỏe như voi vậy, tại sao bây giờ cậu lại bỏ qua cơ hội chạm mặt với nam thần của cậu hả?" "Hừ, cậu đoán được thì đừng có mà nói lung tung đấy nhé, mình cũng không đi ăn sáng với các cậu đầu, mình tự ở nhà ăn là được rồi." "Được thôi, vậy cậu cổ lên, tranh thủ sớm được lên làm con dâu của nhà họ Hàn nhé!"


Trêu chọc xong, Hàn Mộc Tử cúp điện thoại di động rồi nói chuyện với Đậu Nhỏ.

Ăn sáng xong, Hàn Thanh và Hàn Mộc Tử liền đưa Đậu Nhỏ đến trường học, bởi vì thuận đường nên Hàn Mộc Tử cũng đi nhờ xe Hàn Thanh tới công ty luôn, lúc cô đến công ty thì Tiểu Nhan đã đang ở trong phòng làm việc rồi.

Thấy Hàn Mộc Tử đến rồi, Tiểu Nhan liền quay đầu bỏ chạy. "Đứng lại." Hàn Mộc Tử gọi cô ấy, cô nheo mắt lại: "Làm gì mà cậu sợ mình vậy? Rốt cuộc sáng nay cậu đã làm việc gì trái với lương tâm rồi hả?"

Tiểu Nhan đưa lưng về phía cô, cô ấy không quay đầu lại, mãi về sau thì cô ấy mới nói: "Không có gì đáng nói đâu, cậu nghĩ chuyện như thế nào thì chuyện chính là như thế ấy. Thôi nhé, mình... mình đi làm việc đây."

Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng chạy đi.

Hàn Mộc Tử nhìn bóng lưng của cô ấy thì cô không nhịn được cười, sau đó cô đi tới trước bàn làm việc, khi thấy những bản thiết kể đang chất cao lên kia, Hàn Mộc Tử lại bắt đầu thấy đầu của cô đang đau. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Công việc nhiều như vậy, chắc chắn mấy ngày tiếp theo cô sẽ không được nghỉ ngơi rồi.

Sau khi làm xong chỗ công việc tồn đọng này, cô còn phải hoàn thành xong bản thiết kế cho Dạ Mạc Thâm nữa. Vì vậy cả buổi sáng ngày hôm nay, Hàn Mộc Tử liền vội vàng tranh thủ xử lý những bản thiết kế và những tài liệu trên bàn kia, chờ đến khi cô hết bận thì lúc đó cũng đã là giữa trưa rồi. Ăn xong bữa trưa, Hàn Mộc Tử cũng không định nghỉ giải lao mà cô muốn làm việc tiếp luôn. Đúng lúc đó, Tiểu Nhan sốt sắng đi vào phòng làm việc của cô, cô ấy nói: "Lâm Thanh Thanh đến rồi."


Nghe thấy tên của Lâm Thanh Thanh, Hàn Mộc Tử dừng lại một chút theo phản xạ có điều kiện, sau đó cô ngước mắt lên nhìn Tiểu Nhan, nói: "Cô ta đến rồi sao?" "Ừ." Tiểu Nhan cảnh giác gật đầu: "Có cần mình báo cảnh sát trước không? Đề phòng có chuyện gì xảy ra... "Không cần." Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Cậu cứ cho cô ta đi vào đi." "Mộc Tử, nếu như cô ta muốn làm cậu bị thương thì sao, tốt nhất là chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi." Nói xong, Tiểu Nhan mau chóng lấy điện thoại di động ra định gọi cho cảnh sát ngay. "Mình chắc chắn cô ta không dám làm gì mình đâu, cậu cứ yên tâm đi, cậu cứ để cô ta vào đây, mình có chuyện muốn nói với cô ta." "Nhưng mà..." Tiểu Nhan vẫn còn đang do du. "Yên tâm đi, nhanh cho cô ta vào đi, mình không sao."

Cuối cùng Tiểu Nhan không biết làm gì khác ngoài việc để cho Lâm Thanh Thanh đi vào phòng làm việc.

Lâm Thanh Thanh không phải tay không tới, hơn nữa cô ta cũng không đi một mình đến đây, đằng sau cô ta còn có mẹ Lâm đang mỉm cười nhẹ nhàng đi vào.

Nhìn thấy Hàn Mộc Tử, mẹ Lâm lộ ra vẻ mặt áy náy ngay lập tức: "Thật xin lỗi, quấy rầy cô Mộc Tử rồi, vào lúc này tới tìm cô thì liệu chúng tôi có quấy rầy đến thời gian nghỉ trưa của cô không nhỉ?"

Nói xong, bà ta va vào vai Lâm Thanh Thanh một cái, Lâm Thanh Thanh có chút khó chịu, nhưng cô ta vẫn bĩu môi nói: "Chắc là không phiền đâu đúng không? Cô ngồi ở văn phòng thế này mà, làm sao chúng tôi quấy rầy đến cô được."

Nụ cười trên môi mẹ Lâm vụt tắt, sau đó bà ta lạnh lùng nói: "Sao con lại ăn nói như vậy?"

Lâm Thanh Thanh rất khó chịu, cô ta đáp: "Con đã đồng ý với người ta là sẽ ở nhà đóng cửa suy nghĩ rồi mà, nhưng mà... Nếu chúng ta đã ngầm giải quyết rồi thì bọn họ cũng không thể để con ở không ở đó được."

Cô ta nhăn nhó mà nhìn Hàn Mộc Tử nói: "Cô không thể nói tôi nói không giữ lời được, chỉ là tôi không còn cách nào khác nên mới phải làm vậy. Sau khi tôi rời đi thì tôi vẫn đang ở cùng mẹ tôi mà." a "Thật sao?" Hàn Mộc Tử không nói gì nữa, cô chỉ chỉ ghế sa lông ở phía đối diện rồi nói: "Hai người ngồi đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui