Hàn Mộc Tử an toàn về đến nhà, cô vội ôm Tiểu Nhan rồi nói: "Được rồi, mình biết lần này cậu khổ cực rồi mà. Hơn nữa... Cậu với anh của mình đã hôn nhau rồi mà, cậu lấy thân phận chị dâu để chăm sóc mình là điều bình thường mà."
Tiểu Nhan vốn tức đến lửa giận ngút trời, nhưng khi cô ấy nghe thấy Hàn Mộc Tử nhắc tới Hàn Thanh, mặt cô ấy lại đỏ bừng lên một cách không tự chủ. "Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy? Chị dâu gì mà chị dâu!" "Làm sao?" Hàn Mộc Tử ôm cánh tay của cô ấy, hai người cùng đi vào bên trong chung cư: "Cậu không muốn làm chị dâu của mình rồi hả?" "Muốn làm, muốn làm, nhưng mà không được..." "Sao lại không được, hả?" "Đừng chỉ nói chuyện của mình thôi chứ, cậu đã xảy ra chuyện gì? Hơn nửa đêm, cậu chạy đi bệnh viện rồi sao lại quay về? Dạ Mạc Thâm lại bắt cậu làm việc thay anh ta sao?"
Hàn Mộc Tử lắc đầu, cô cười nói: "Không có chuyện gì đâu, cái gì là quá khứ thì để nó trôi qua đi."
Tiểu Nhan vẫn nhìn chằm chằm cô, cô ấy nói: "Không đúng, cậu đừng có mà gạt mình." Hàn Mộc Tử cười, cô nói: "Tiểu Nhan?" "Cậu cố ý cười với mình, cố ý tỏ ra là không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng mà Mộc Tử à, hai đứa mình đã quen nhau nhiều năm như vậy, làm sao mình lại không biết cậu đang vui hay không vui chứ, miệng cậu cười nhưng mắt cậu đâu có cười đâu, cậu đang lừa mình cái gì? Lần sau cậu đừng như vậy nữa, chúng ta là bạn tốt, cậu không cần phải giả bộ kiên cường ở trước mặt mình."
Hàn Mộc Tử: "..." "Nói đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Cô ấy đã nói như vậy rồi, Hàn Mộc Tử cũng không duy trì được nụ cười trên môi nữa, cô nói: "Không có việc lớn gì, chỉ là bây giờ trong lòng mình vẫn chưa suy nghĩ chín chẳn, vì vậy nên mình mới không muốn nói." "Quên đi, cậu không muốn nói vậy thì mình cũng không miễn cưỡng cậu, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi." "Ü."
Hai người cùng trở về phòng, Hàn Mộc Tử cởi bỏ áo khoác, sau đó cô liền đi lên trên lầu. Bởi vì Đậu Nhỏ đã ngủ say, vì lẽ đó Hàn Mộc Tử không thể làm gì khác, cô đành đi tới bên cạnh phòng khách, tắt đèn đi, sau đó cô nằm xuống, ở trong bóng tối mở mắt nhìn lên trần nhà.
Rõ ràng lúc này cô nên đi ngủ.
Nhưng mà lúc này, trong đầu óc của cô vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi đầu óc của cô loạn hết cả lên.
Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, trong đầu cô đều là hình bóng của Dạ Mạc Thâm ở bệnh viện đa khoa, anh đang chất vấn cô bằng những câu nói kia.
Anh đã biết sự tồn tại của đứa trẻ rồi, chỉ cần anh điều tra thêm thôi, chắc chắn anh sẽ có ảnh và những thông tin khác về Đậu Nhỏ.
Tuy rằng cô đã giấu Đậu Nhỏ, không để cho bất cứ ai nhìn thấy ngoại hình của cậu bé, nhưng chắc chắn sẽ có một vài sơ sót nhỏ xảy ra.
Trước đây, lúc ở nước ngoài cô có thể không để ý đến, bây giờ về nước thì sao?
Dạ Mạc Thâm biết được sự thật thì sao? Cho tới bây giờ, Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy quyết định về nước của cô chính là một quyết định sai lầm.
Tiếp đó, cô phải làm sao đây?
Vốn dĩ, cô đã cảm giác cô đang rất cố gắng để trở nên mạnh mẽ rồi, nhưng mà... Còn nhiều chuyện đau đầu phải giải quyết như vậy, bây giờ cô nên làm thế nào đây?
Một đêm phiền muộn trôi qua.
Tiểu Nhan xoa loạn tóc lên, cô ấy vừa chỉnh váy ngủ vừa đi xuống chuẩn bị vào nhà bếp. Đúng lúc đó, cô ấy lại nhìn thấy một bóng người cao to ở trong phòng khách.
Sau khi định thần nhìn lại, Tiểu Nhân sợ đến suýt chút nữa ngã từ trên cầu thang ngã xuống.
Người đang ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách không phải Hàn Thanh thì là ai? Nhưng mà mới sáng sớm mà, làm sao anh ta lại đến đây chứ?
Lúc Tiểu Nhan đỡ lấy tay vịn thì Hàn Thanh cũng nhìn thẳng về phía cô ấy.
Hai người nhìn nhau một lúc, dường như thời gian đang dừng lại vậy, bầu không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Hàn Thanh vừa nhìn thấy cô ấy thì anh ta chớp mắt một cái, sau đó anh ta nhíu mày lại.
Tiểu Nhan theo tầm mắt thẫn thờ của anh ta, cô ấy cúi đầu nhìn xuống bản thân.
Đêm qua cô ấy không ngủ được thêm, vì lẽ đó vào lúc này cổ áo của cô ấy bị lệch sang một bên, lộ ra bờ vai nhỏ trắng như tuyết, ống quần thì một cao một thấp, tóc tùm la tùm lum như mây đen ngập đầu. 3 giây sau đó, Tiểu Nhan nhắm mắt lại đọc thầm: "Đây là ảo giác, đây là ảo giác đây là ảo giác!"
Chắc chắn là cô ấy đang nằm mơ rồi.
Nếu không tại sao Hàn Thanh lại ở đây ngay lúc này chứ? Anh ta lại không có chìa khóa trong nhà nữa!
Mở mắt ra một lần nữa, Tiểu Nhan vẫn nhìn thấy Hàn Thanh ngồi ở chỗ đó, sau vài giây sửng sốt, cô ấy vội vàng quay đầu lại rồi lao nhanh lên lầu, bóng dáng bé nhỏ lập tức biến mất ở trong tầm mắt của Hàn Thanh.
Hàn Thanh nhíu lông mày, nhìn bóng dáng bé nhỏ biến mất không còn tăm hơi ở cầu thang.
Anh ta lại càng cau mày thêm, dường như có điều gì suy nghĩ.
Người phụ nữ này...
Tiểu Nhan xông về gian phòng của mình, sau đó, cô ấy liền nhanh chóng tiến vào phòng rửa tay, vừa nhìn thấy dáng vẻ của bản thân bên trong gương thì cô ấy hối hận đến nỗi khóc ra thành tiếng. "Làm sao mình lại bết bát như thế chứ? Lần trước ngủ đến mơ hồ, xấu hổ đến như vậy còn chưa tính, lần này lại tự rước nhục vào mình nữa sao? Tiểu Nhan ơi là Tiểu Nhan, nhất định kiếp trước mày là con heo ngốc rồi!"
Tiểu Nhan dùng sức mà xoa xoa tóc của chính mình, cô ấy phát điên đến sắp chết rồi.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy không thể sa đọa như thế được.
Cô ấy phải đuổi theo nam thần cơ mà, hôn cũng hôn rồi, vậy cô ấy còn sợ gì nữa?
Muốn dũng cảm thì phải tiến tới mới được! Tiểu Nhan giơ tay làm biểu tượng cổ lên, sau đó, cô ấy cấp tốc ghim tóc lên đầu, sau đó đánh răng rửa mặt, bởi vì có mụn quá rõ ràng, vì lẽ đó Tiểu Nhan không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng kem che khuyết điểm tùm lum, sau đó cô ấy son môi bằng thỏi son yêu thích, lại duỗi tóc cho thắng rồi thay một bộ quần áo khác.
Nhìn khuôn mặt trong gương rực rỡ hẳn lên, Tiểu Nhan căng thẳng đến nỗi dường như tim cô ấy sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài vậy.
Cô ấy lấy dáng vẻ này đi gặp Hàn Thanh chắc là không có vấn đề đúng không? Trước khi đi, dường như Tiểu Nhan nghĩ đến cái gì đó, cô ấy nhanh chóng quay lại lấy bình xịt thơm miệng xịt lung tung vào trong miệng, xác định miệng của mình thơm tho rồi sau đó, Tiểu Nhan mới yên tâm đi ra khỏi phòng.
Cô ấy đi xuống lầu.
Chắc là do tối ngày hôm qua Hàn Mộc Tử trở về trễ, vì lẽ đó vào lúc này cô mới không rời giường.
Trên thực tế, trong ba người bọn họ thì người dậy sớm nhất vẫn luôn là Tiểu Nhan.
Ai bảo cô ấy là đầu bếp nữ chứ? Sáng nào cô ấy cũng dậy sớm để làm bữa sáng đó.
Tiểu Nhan bước từng bước nhỏ xuống lầu, cô ấy chậm rãi tới gần Hàn Thanh, cứ như vậy cô ấy càng đi tới gần anh ta hơn. Lúc này, anh ta đã bỏ máy tính xách tay ra, hình như là đang xử lý công việc.
Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, Hàn Thanh liền ngẩng đầu lên, đúng lúc anh ta thấy Tiểu Nhan đã thay quần áo chỉnh tề đứng trước mặt anh ta.
Nhớ tới dáng vẻ lôi thôi lếch thếch ban nãy, lại nhìn lại một chút dáng vẻ của cô ấy bây giờ, có thể nói đó là một sự chênh lệch rõ ràng. "Hàn, anh Hàn Thanh." Tiểu Nhan lộ ra nụ cười lấy lòng, cô ấy cúi đầu chào hỏi anh ta: "Anh làm sao... Làm sao đến đây sớm như vậy?"
Hàn Thanh nghe cô ấy nói, sắc mặt của anh ta lạnh lùng, cũng thu hồi tài måt nói: "Thức dậy sớm, vì thế nên tôi đến đây."
Tiểu Nhan suy nghĩ một chút, cô ấy cắn môi dưới rồi hỏi: "Nhưng mà anh Thanh à, anh vào... vào bằng cách nào?" "Mở cửa."
Tiểu Nhan: "...
Đương nhiên là cô ấy biết anh ta mở cửa đi vào rồi, nhưng mà... Cô nhớ chỉ có cô ấy với Mộc Tử có chìa khóa căn hộ này thôi mà. Hai ngày nay Mộc Tử thường thường đi bệnh viện, cũng không có mang chìa khóa, cô toàn dùng dấu vân tay để vào nhà thôi.
Hỏi anh ta thật không tiện, nhưng mà không hỏi thì trong lòng Tiểu Nhan lại vô cùng tò mò, tò mò đến phát điên mất.
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi: "Cái kia... Chìa khóa của căn hộ này..." "Khóa mật mã." Không chờ cô ấy nói xong, Hàn Thanh liền trực tiếp giải đáp nghi vấn của cô ấy.
Khóa mật mã? Tiểu Nhan lại càng ngạc nhiên hơn, làm sao anh ta lại biết mật mã?
Hàn Thanh giống như biết được ý nghĩ trong đầu của cô ấy vậy, anh ta trầm giọng nói: "Ngày hôm qua lúc cô đi vào, có phải là cô đã nhập mật mã đúng không?". Xin hãy đọc truyện tại — TR UMTRUYEN. c om —
Tiểu Nhan gật gù: "Đúng vậy." Sau đó đột nhiên cô ấy mới phản ứng lại: "Vậy mà anh nhớ kỹ vậy sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...