Hai mẹ con xuống dưới lầu cho mèo mẹ ăn xong, mèo mẹ đặc biệt thân thiết cọ xát lòng bàn tay Hàn Mộc Tử. Đại khái là biết trên người mình bẩn, cho nên nó không dám cọ những chỗ khác.
Đậu Nhỏ đưa tay muốn vuốt nó, nó cũng không phản kháng mà rất dịu dàng ngoan ngoãn để Đậu Nhỏ vuốt ve đầu của nó.
"Mẹ, mèo bự thật ngoan ngoan, mèo con thật đáng thương, hay là chúng ta nuôi bọn chúng đi."
Hàn Mộc Tử cũng nghĩ như vậy, thế là cô gật đầu: "Được, vậy chúng ta nuôi bọn chúng đi. Nhưng hôm nay đã quá muộn, đến ngày mai chúng ta đem hộp đến để bỏ những con mèo nhỏ vào đưa đến bệnh viện thú y kiểm tra một chút. Sau đó lại mang về nhà."
"Được."
Rất nhanh, hai người đã lên trên lầu, mèo bự cũng chui về bụi cỏ của nó.
Sau khi lên lại trên lầu, Tiểu Nhan đã chuẩn bị xong bữa tối, thế là bốn người vây quanh một chỗ ăn cơm. Bầu không khí lúc ăn cơm có chút kỳ lạ, bởi vì quan hệ giữa Tiểu Nhan và Hàn Thanh khiến cô ấy rất để ý, cho nên cô ấy vốn không dám ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh. Cô ấy luôn cảm thấy ngẩng đầu một cái đã thấy môi của anh ta, thậm chí còn có thể tưởng tượng đến môi của anh ta rất mềm mại.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cúi đầu ăn cơm, thuận tiện phỉ nhổ mình bẩn thỉu trong lòng.
Mà Hàn Mộc Tử và anh ta xấu hổ là bởi vì quan hệ với Dạ Mạc Thâm. Bởi vì chuyện lúc trước, cô cảm thấy giữa anh em tồn tại một chút ngăn cách, cho nên bữa cơm này cô ăn trong ưu sầu.
Ngược lại Hàn Thanh rất bình tĩnh. Anh ta nếm thử cái này, cảm thấy không tệ.
Lại thử một chút cái kia, cảm giác hình như cũng không tệ.
Thế là anh ta và Đậu Nhỏ chia sẻ cho nhau. Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan hai mặt nhìn nhau.
Một bữa cơm qua đi, Hàn Mộc Tử nghĩ xấu hổ giữa cô và Hàn Thanh hẳn có thể đã biến mất.
"Em đi thu dọn bát đũa." Lúc Hàn Mộc Tử buông bát xuống đã đứng dậy hỗ trợ dọn dẹp, Tiểu Nhan cũng đuổi theo giúp một tay, hai người cùng đi vào phòng bếp dọn dẹp.
Hàn Mộc Tử vừa dọn đồ vào trong bếp thì điện thoại di động trong túi đã rung lên.
Cô để chén đũa xuống, sau khi lau tay sạch sẽ thì lấy điện thoại di động ra nhìn qua.
Cô mới phát hiện ra là Dạ Mạc Thâm gửi tin nhắn Facebook đến.
Anh gửi tới một icon đáng thương, kèm theo một câu nói: “Em vẫn chưa đến sao?”
Lúc Hàn Mộc Tử nhìn thấy câu nói này đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, hình như lúc ở bệnh viện cô nói với anh rằng mình rảnh rỗi sẽ đưa cơm tối đến cho anh.
Nhưng bây giờ...
Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua thời gian đã khoảng tám giờ tối rồi.
Thế mà anh vẫn chưa ăn gì sao? Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử trả lời
“Bây giờ tôi còn chưa có thời gian, anh vẫn chưa ăn cơm tối sao?”
Hỏi xong, Hàn Mộc Tử vừa mới chuẩn bị tắt điện thoại di động, ai biết Dạ Mạc Thâm đã dùng tốc độ rất nhanh để trả lời cô: “Vẫn chưa, chừng nào em tới?”
Nhìn thấy câu nói này, Hàn Mộc Tử lập tức mềm lòng.
Mình đã ăn xong rồi, thế nhưng Dạ Mạc Thâm lại còn đang chờ cô.
Nếu như cô không đi, vậy có phải cô quá tàn nhẫn rồi không?
Thế nhưng mà...
Nghĩ lại, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy đây là quỷ kế của Dạ Mạc Thâm.
Dù sao những ngày gần đây anh luôn ỷ vào vết thương của mình giả bộ đáng thương không chút kiêng kỵ, rõ ràng có một số việc anh có thể tự mình làm, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không làm mà cứ ỷ lại vào cô.
Hiện tại cũng giống vậy. Lúc cô đã quyết định dứt ra rời đi thì nên nhẫn tâm một chút, không nên để anh nói dăm ba câu đã lừa gạt bỏ qua. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử trả lời một câu: “Tôi không có thời gian, anh tự mình giải quyết đi.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử trực tiếp chỉnh điện thoại di động thành chế độ yên lặng, sau đó bỏ vào trong túi áo quyết tâm không xem tin nhắn Dạ Mạc Thâm gửi tới nữa.
"Làm sao thế?" Tiểu Nhan ở bên cạnh nở một nụ cười trêu ghẹo.
Nụ cười này chướng mắt đến không chịu nổi, Hàn Mộc Tử không muốn để ý cô ấy, cô xắn tay áo của mình lên mở vòi sen cọ rửa canh thừa trong bát. Thấy Tiểu Nhan còn dựa vào bên cạnh cười ranh mãnh.
Hàn Mộc Tử cười lạnh một tiếng: "Lại cười, cậu có tin mình ném cậu đến trước mặt anh mình không? Để nam thần của cậu nhìn thấy bộ dáng bây giờ đi."
Vừa nhắc tới Hàn Thanh, nụ cười đắc ý và nét mặt trêu chọc của Tiểu Nhan lập tức biến mất, cô ấy mím môi không vừa lòng nói phàn nàn với Hàn Mộc Tử: "Mộc Tử, cậu thực sự quá xấu xa, cậu đừng cứ mãi lấy anh trai cậu ra dọa mình."
"Ồ? Từ khi nào thì mình lấy anh trai mình ra dọa cậu thế?" Hàn Mộc Tử nhíu mày: "Rõ ràng là bản thân cậu sợ anh ấy, còn tự mình làm ra chuyện khiến bản thân chột dạ, bằng không trước kia cậu đâu có sợ như vậy?"
Nói đến đây, Tiểu Nhan hừ một tiếng, cô ấy buồn bực đi đến bồn rửa chén ra tay rửa cùng Hàn Mộc Tử.
Qua trong một giây lát, Tiểu Nhan không nhịn được tò mò hỏi.
"Vừa nãy... Dạ Mạc Thâm gửi tin nhắn cho cậu à? Đã trễ như vậy, anh ta gửi tin nhắn cho cậu làm gì? Sẽ không phải là bảo cô đến bệnh viện chứ?"
Dù sao gần đây Hàn Mộc Tử đều chạy vào bệnh viện, khó khi hôm nay cô không đi.
Hàn Mộc Tử gật đầu: "Đúng vậy, nhưng vết thương của anh ấy đã gần như khỏi hẳn rồi, mình nên dứt ra rời đi."
"Đã chăm sóc thời gian dài như vậy, đột nhiên cậu rời đi, anh ta có quen không?" Câu nói của Tiểu Nhan làm Hàn Mộc Tử dừng động tác lại, sau đó cô nhíu mày nói: "Coi như anh không quen thì cũng không liên quan gì đến mình mà?"
"Ờ." Tiểu Nhan lên tiếng, sau đó cô ấy cười nói: "Nói như vậy tối hôm nay cậu sẽ không đi rồi?"
"Ừm." Hàn Mộc Tử gật đầu: "Bên cạnh anh ấy có rất nhiều người đều có thể chăm sóc, cộng thêm lúc trước mình chăm sóc từng li từng tí là đã tỏ rõ tấm lòng thành rồi."
Tiểu Nhan thấy ý cô nói là đã hết trách nhiệm nên cũng không có ý định nói gì thêm.
Hai người dọn dẹp xong sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
Hàn Mộc Tử đi lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi để Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ còn có Hàn Thanh ở lại phòng khách dưới lầu,
//