"Mẹ, Đậu Nhỏ rất nhớ mẹ!" Đậu Nhỏ ôm lấy cánh tay Hàn Mộc Tử, mặt cậu bé cọ vào thật mạnh, thân mật đến không chịu được.
Hàn Mộc Tử bị cậu cọ xát cánh tay, trong lòng mềm ra đến rối tinh rối mù.
"Không phải nói ngày mai hai người mới đến sao? Tại sao hơn nửa đêm đã tới rồi?" Hàn Mộc Tử ngồi xổm người xuống, cô đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ mềm mại của Đậu Nhỏ, cô cảm thấy xúc cảm đặc biệt tốt, thế là lại đưa tay vuốt vuốt.
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Đậu Nhỏ bị bóp méo biến dạng dưới bàn tay của Hàn Mộc Tử, thế nhưng cậu bé lại không có một chút tức giận, đáy mắt cậu còn lóe lên ánh sáng ngạc nhiên dùng bàn tay nắm chặt cổ tay Hàn Mộc Tử: “Mẹ ơi, hôn con đi!"
Hàn Mộc Tử cúi đầu hôn một cái lên gương mặt Đậu Nhỏ, cuối cùng Đậu Nhỏ đã được như ý, tay ngắn nhỏ ôm lấy cổ của cô.
"Sau này Đậu Nhỏ có thể ở bên cạnh mẹ luôn rồi sao?"
Lời này khiến Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, cô lập tức gật đầu nói: "Đương nhiên, sau này hai mẹ con chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, mẹ sẽ bảo vệ cho con thật tốt."
"Hừ." Không nghĩ tới Đậu Nhỏ lại đột nhiên hừ một tiếng: "Đậu Nhỏ đã trưởng thành nên có thể bảo vệ mẹ, sau này mẹ gặp chuyện gì cũng đừng đưa Đậu Nhỏ đi, Đậu Nhỏ muốn ở lại bên cạnh mẹ."
Hàn Mộc Tử: "..."
Lời nói này như một ông cụ non khiến Hàn Mộc Tử lập tức rưng rưng nước mắt, cô đưa tay vỗ nhẹ ót của Đậu Nhỏ: " Đậu Nhỏ của mẹ đã trưởng thành, mẹ biết cả mà."
"Thế nhưng mẹ vẫn không tin tưởng Đậu Nhỏ, hừ!" Tiểu Nhan ở bên cạnh nhìn thấy mà dở khóc dở cười, cô ấy chỉ có thể lên tiếng thay Hàn Mộc Tử: "Mẹ cháu tin tưởng cháu có tác dụng gì không? Nếu người xấu thật sự tới thì chút bản lĩnh còn con của cháu có thể làm được gì chứ. Mẹ cháu ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng vẫn phải bảo vệ cháu. Không phải dì Tiểu Nhan muốn làm tổn thương cháu, mà là bây giờ cháu còn quá nhỏ sẽ chỉ làm liên lụy thôi. Nếu như cháu không muốn mẹ mình bị liên lụy thì hãy tranh thủ thời gian ăn nhiều cơm, cao lớn lên, chờ lúc dáng dấp cháu cao hơn mẹ và dì Tiểu Nhan là chúng ta có thể tin tưởng cháu thật sự có năng lực bảo vệ người khác."
Mặc dù Tiểu Nhan nói lời này rất tổn thương, nhưng lại là lời nói thật, cho nên Hàn Mộc Tử cũng không cãi lại.
Hơn nữa cô cũng biết con trai của mình không phải người có trái tim thủy tinh dễ bị tổn thương như thế.
Quả nhiên, sau khi Đậu Nhỏ nghe xong rất là khinh thường, cậu hầm hừ nói: "Dì Tiểu Nhan cũng biết làm tổn thương người khác à, không biết là ai vẫn đang cầu xin cháu đừng nói chuyện của dì cho cậu biết!"
Vừa nghe đến việc này thì nụ cười trên mặt Tiểu Nhan lập tức không nhịn được rồi, cô ấy làm bộ muốn đến gần Đậu Nhỏ.
"Cháu ngứa mình rồi đúng không? Mỗi ngày cháu đều lấy cậu mình ra trêu chọc dì."
"Mẹ!" Đậu Nhỏ lập tức nhào vào lòng Hàn Mộc Tử, cậu ôm chặt lấy cô cầu cứu.
Hàn Mộc Tử cười đỡ được Đậu Nhỏ, sau đó nói khẽ: "Cậu và anh trai mình đã phát triển đến mức nào rồi?"
Sắc mặt Tiểu Nhan lập tức đỏ lên:
"Mộc Tử, cậu nói bậy gì đó?"
Đậu Nhỏ lập tức lên tiếng tố cáo: "Mẹ, con nhìn thấy dì Tiểu Nhan hôn bác!"
Nghe vậy thì Hàn Mộc Tử có chút khiếp sợ: "Con nói gì cơ?"
"Á á á á!" Tiểu Nhan như bị dẫm vào đuôi kêu to lên: "Đậu Nhỏ, cháu ăn nói bậy bạ. Dì không có!"
"Dì có!" Đậu Nhỏ lẩm bẩm: "Hôm đó cháu ở trên lầu nhìn thấy dì hôn bác."
Hàn Mộc Tử nhìn Tiểu Nhan, cô phát hiện đáy mắt và khuôn mặt của cô ấy đầy thẹn thùng rõ ràng bị nói trúng tim đen. Nếu như cô ấy không hôn Hàn Thanh, vậy Đậu Nhỏ sẽ không nói như thế, vả lại Tiểu Nhan cũng sẽ không giậm chân thế này.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh, Tiểu Nhan thật sự đã hôn Hàn Thanh.
Vừa nghĩ tới khuôn mặt bình tĩnh kia của Hàn Thanh, thế mà anh ta lại bị Tiểu Nhan hôn trộm, vậy anh ta sẽ có vẻ mặt gì?
Hàn Mộc Tử tò mò, chống tay nâng cằm nhìn Tiểu Nhan.
"Cậu có thể thông báo một số quá trình được không?"
"Nói ví dụ như, tại sao cậu lại làm được?"
"Hoặc là nói, anh ấy có vẻ mặt gì?"
Tiểu Nhan: "..."
Hàn Mộc Tử: "Tiểu Nhan, mau nói đi!"
"Tớ không muốn nói chuyện với hai người nữa!" Tiểu Nhan dứt khoát tức giận tới mức quay người rời khỏi phòng, Hàn Mộc Tử nhìn thấy cô ấy xấu hổ đến độ muốn rỉ máu thì chỉ có thể cười không tiếp tục đuổi theo trêu cô ấy.
"Có phải mẹ không tin Đậu Nhỏ không? Hôm đó thật sự Đậu Nhỏ đã nhìn thấy."
Chờ Tiểu Nhan đi khỏi, Đậu Nhỏ ngẩng đầu hỏi nhỏ.
Hàn Mộc Tử đưa tay chỉ vào chóp mũi của cậu nói: "Sao mẹ lại không tin con chứ? Đậu Nhỏ có thích dì Tiểu Nhan không? Để cô ấy làm mợ con thì con cảm thấy thế nào?"
Đậu Nhỏ nháy mắt đột nhiên vui vẻ.
"Sau khi dì Tiểu Nhan làm mợ của Đậu Nhỏ, có phải sẽ có thể thường xuyên nấu đồ ăn cho con ăn không?"
Bộ dạng ham ăn này của cậu làm Hàn Mộc Tử buồn cười gật đầu: "Hình như là thế."
"Đậu Nhỏ nhớ rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai con sẽ đổi cách gọi."
"Đổi cách gọi gì?"
"Sau này con nhìn thấy dì Tiểu Nhan sẽ gọi dì ấy là mợ."
Hàn Mộc Tử cười vuốt đầu Đậu Nhỏ không nói gì.
Sau khi Tiểu Nhan trốn về phòng, mặt nóng đến sắp nổ tung, cô ấy đưa tay che mặt của mình, còn vừa đi tới đi lui trong phòng mình vừa rên la.
Lúc đầu cô ấy bị chuyện hôn trộm này làm băn khoăn rất lâu, mãi mới chờ đến lúc cô ấy quên đi thì lại bị Đậu Nhỏ nhắc đến.
Vừa nghĩ tới sau khi Hàn Mộc Tử biết chuyện này sẽ trêu đùa mình như thế nào, Tiểu Nhan đã cảm thấy mặt mũi mất sạch.
Đây chính là anh trai của Mộc Tử.
Hu hu sao cô ấy lại mất mặt thế này? Sao lại không khống chế nổi mình như thế?
Vả lại... sau đó cô ấy còn muốn hôn trộm lần hai, mặc dù... Lần đó không tự chủ đã chạy mất rồi.
Thế nhưng mà... Tiểu Nhan cắn ngón tay, vẻ mặt như đang nhớ lại.
Bờ môi của nam thần thật sự rất mềm.
Sau hôm đó cô ấy chỉ dám nghĩ đến trong mơ, với lại... Ở trong mơ Hàn Thanh sẽ đáp lại, hơn nữa... Còn rất mê hoặc, rất mạnh mẽ.
//