Ánh mắt sâu không thấy đáy của Dạ Mạc Thâm khiến cô cảm thấy không biết phải làm thế nào, cuối cùng Hàn Mộc Tử đành phải nhìn sang hướng khác.
Tống An là bác sĩ, đương nhiên biết cách kiểm tra vết thương của Dạ Mạc Thâm. Hàn Mộc Tử đợi một lúc, cô liền nghe thấy tiếng hít khí lạnh của Tổng An, sau đó bà ấy nói với giọng điệu không thể tin hỏi: “Đây, đây là có chuyện gì? Cháu, làm sao cháu lại bị thương như thế này?"
Không ai đáp lại lời của Tống An, bà ấy vẫn chăm chú nhìn vết thương của Dạ Mạc Thâm, cuối cùng có lẽ không chịu nổi, bà ấy băng bó vết thương cho anh rồi ngồi sang một bên, bình ổn lại cảm xúc của mình.
Sau khi bà ấy bình tĩnh lại tâm trạng, ánh mắt Tống An ngừng ở trên người Dạ Mạc Thâm Thần hỏi:
“Đừng có nói với dì vết thương này là do Lâm Thanh Thanh gây ra chứ?” Nghe xong lời này Dạ Mạc Thâm cười mỉa mai: "Chẳng lẽ là do cháu tự làm sao?”
Tống An: “..."
Mặc dù bà ấy đoán được có thể Lâm Thanh Thanh đã làm Dạ Mạc Thâm bị thương, nhưng Tống An chưa bao giờ nghĩ rằng vết thương sẽ nặng như thế này. Bà ấy đã từng nhìn thấy loại vết thương này... tuy rất ít, nhưng nỗi kinh hoàng của vết thương khiến Tống An nhớ rõ.
Vì vậy, Tống An thoạt nhìn có thể cảm nhận được lưng của Dạ Mạc Thâm bị đau như thế nào.
Nếu vết thương thực sự là do Lâm Thanh Thanh gây ra, thì việc đưa cô ta ra tòa dường như là có cớ.
Đã bị tổn thương như thế này, đây còn là tội cố ý gây thương tích.
"Chuyện đó..." Tống An đột nhiên không biết nói gì cho phải, bà ấy vốn là do mẹ Lâm nhờ đến, nhưng bây giờ... Nhìn thấy cháu trai mình bị thương nặng như vậy, bà ấy hẳn là rất xót xa cho cháu mình.
Nhưng mà bị thương thì cũng bị thương rồi, lúc này Tống An lại càng tò mò một chuyện khác.
Ánh mắt của bà ấy rơi vào trên người Hàn Mộc Tử, có chút nghi hoặc: “Nhưng chuyện này liên quan gì đến cô ấy? Hai người gặp nhau lúc nào?”
'Cuối cùng chủ đề lại chuyển đến trên người chính mình rồi sao? Hàn Mộc Tử thở dài trong lòng, cảm thấy chuyện này không thể tránh khỏi. Nhưng Dạ Mạc Thậm lại bày cái mặt thối ra đó, vậy để cô giải thích. Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử khẽ mỉm cười.
“Dì Tống, anh Dạ bây giờ là khách hàng của công ty chúng tôi.”
Nghe vậy, Tống An trợn tròn mắt ngạc nhiên, Dạ Mạc Thâm là khách hàng của công ty cô sao? Có ý gì chứ?
Nhưng Dạ Mạc Thâm ở đằng đó nhưởng mày sau khi nghe những lời của Hàn Mộc Tử.
“Khách hàng? Ý cô là gì?”
Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng nói: “Tôi mở một công ty thiết kế, anh Dạ đặt hàng với công ty chúng tôi.”
Nghe đến đây, Tống An rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Theo lời giải thích của cô, Dạ Mạc Thâm đây là quấn lấy cô ấy đây mà?
Nghĩ đến đây, từ lúc mở cửa bước vào phòng bệnh, ánh mắt của Tổng Ân như muốn dán vào trên người cô, mà lời nói xưng hô của cô lại là "anh Dạ", rõ ràng là rất xa lạ.
“Tại sao lại đổi xưng hô?” Lúc này, Dạ Mạc Thâm bất mãn lên tiếng hỏi.
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng không có trả lời câu hỏi của Dạ Mạc Thâm mà nhìn Tống An cười lễ phép.
Bầu không khí có lẽ rất kỳ quái, Dạ Mạc Thâm thấy cô không trả lời, liền đơn giản gọi cô: “Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, sau đó cười nói: “Kỳ thật, anh Dạ bị thương vì cứu tôi. Vì vậy, tôi sẽ luôn chăm sóc anh ấy ở đây trong thời gian anh ấy nằm viện”
Nghe vậy, Tống An nắm bắt thêm thông tin.
Trong đầu bà nhanh chóng xoay chuyển, khoanh tay lại nói: “Xem ra cô đã gặp cô gái tên Thanh Thanh đó rồi, mà... cô ấy cũng biết về sự tồn tại của cô."
Nói xong, Tống An nheo mắt nhìn Dạ Mạc Thâm: “Vậy trong khoảng thời gian này, cháu đã đi xem mắt Lâm Thanh Thanh, sau đó còn đến công ty của cô ấy?”
Dạ Mạc Thâm cau mày không nói, anh còn đang vướng bận xưng hô mà Hàn Mộc Tử gọi anh đây.
“À, cô Lâm... trước đây cũng là một trong những khách hàng của tôi.”
Tống An: "..." Có chuyện gì vậy? Lâm Thanh Thanh cũng là khách hàng của cô? Tại sao những người này lại quen biết nhau?
Trong đầu bà có chút loạn, Tống An cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ bà cũng phát điên mất, bà ấy trực tiếp đi tới trước mặt Hàn Mộc Tử: “Cô ra ngoài với tôi một chút, chúng ta nói chuyện đi.”
Hàn Mộc Tử biết việc này là không thể tránh khỏi, cô chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Ai biết hai người vừa muốn ra ngoài, Dạ Mạc Thâm lập tức lên tiếng: “Không được đi!”
Bước chân hai người dừng lại, Tổng An quay đầu lại đã thấy cả người Dạ Mạc Thâm lạnh lùng đứng lên. Ánh mắt anh rơi vào trên người Hàn Mộc Tử như nhìn thấu cô: “Em không được phép đi, trở về đây.
Tống An không khỏi nghiến răng, tên nhóc thối này.
Hàn Mộc Tử không nhúc nhích, một lát sau mới quay đầu lại nói: "Dù sao mọi chuyện cũng cần có người nói rõ ràng. Anh nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi một lúc sẽ trở lại."
Kết quả một giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm từ trên giường đứng lên, tiến đến giữ chặt lấy cánh tay của Hàn Mộc Tử.
“Anh nói em không được phép đi thì em không được phép đi.”
Hàn Mạt nhíu mày nói: "Dạ Mạc Thâm, anh...
Nghe được cô gọi lại tên của mình, Dạ Mạc Thâm rốt cục chậm rãi cong khỏe môi, đôi mắt say lòng người nhìn cô: “Nếu em nguyện ý bỏ gọi cả họ thì tốt hơn.”
Tống An ở một bên: “
Thằng nhóc thổi này, bây giờ mặt đã dày như vậy rồi sao? Thậm chí không bận tâm đến sự có mặt của dì nó?
Nghĩ đến đây, Tống An đành phải nghiêm túc nhìn Hàn Mộc Tử. Bà ây d luôn biết tầm quan trọng của người phụ nữ này đối với Dạ Mạc Thâm, nhưng bà không ngờ rằng sau năm năm, Dạ Mạc Thâm lại vì người phụ nữ này mà hoàn toàn thay đổi.
“Anh buông ra” Hàn Mộc Tử giãy dụa muốn thu tay lại.
Nhưng Dạ Mạc Thâm đã nắm chặt cổ tay cô, thấy cô sắp thoát ra, anh chỉ đơn giản trực tiếp đan xen năm ngón tay của mình với cô, cùng với cô mười
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...