Em có điểm nào kém hơn cô ta?
Vẫn là ở nhà hàng đó, bởi vì nơi này cách công ty của Hàn Mộc Tử rất gần, vả lại Dạ Mạc Thâm cũng không có tâm tư tận lực lựa chọn một nhà hàng khác.
Cho nên anh và Lâm Thanh Thanh vẫn hẹn gặp mặt ở nhà hàng lúc trước.
Bản thân Dạ Mạc Thâm đi đến chỗ nào cũng thu hút sự chú ý của người khác. Lúc trước anh đã tới đây hai ba lần, cho nên người phục vụ ở đây đều nhớ mặt anh, lần này thấy anh lại tới, mấy người trốn ở phía sau quây tám chuyện âm ĩ.
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô ta đương nhiên biết trình độ làm lóa mắt người khác của Dạ Mạc Thâm, cho nên khi ánh mắt của những người khác quăng tới, trong nội tâm cô ta rất khó chịu. Nghĩ đến người đàn ông như vậy lại bị Hàn Mặc Tử cướp, hơn nữa còn là vì chính cô ta gọi Hàn Mộc Tử đến, trong lòng cô ta thật sự hối hận đến chết mất.
Đàn ông ưu tú như vậy, tại sao lúc ấy cô ta không có một chút tâm phòng bị nào chứ? Người như anh bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng sẽ động tâm
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh hồi hộp nhìn người đàn ông đối diện một chút. Anh chủ động hẹn minh, trong lòng cô ta mặc dù khẩn trương, nhưng lại không có chút nào vui vẻ, bởi vì cô ta không biết Dạ Mạc Thậm rốt cuộc muốn nói với cô ta cái gì
Lâm Thanh Thanh chỉ có thể cần môi dưới, xoắn xuýt nhìn người đối diện. "Ừm, Mạc Thâm, anh..
Chỉ với một câu đã thành công để Dạ Mạc Thâm nhấc lên mi mất lạnh băng, ảnh mất bén nhọn nhìn chăm chú cô ta "Cô Lâm, tôi nghĩ chúng ta không có quen thuộc đến mức xưng tên không như vậy."
Anh văn giống như lúc vừa gặp mặt, lạnh băng, vô tình, không mang theo bất cứ ấm áp cùng cảm xúc gì.
Lâm Thanh Thanh cảm giác đây lòng run lên một cái, cần môi dưới nói: "Chúng ta không phải đã đi xem mặt nhau rồi sao? Em không xưng hô theo họ mà gọi thẳng tên của anh thì có vấn đề gì?” Nghe vậy, ánh mắt của Dạ Mạc Thảm có chút khinh thường, đầu ngón tay hững hờ gõ nhẹ trên mặt bàn: "Không sai, chúng ta đã đi xem mặt, nhưng cô Lâm nghe không ra tôi xưng hô như thế nào đối với cỏ à? Từ lần đầu tiên bắt đầu gặp mặt tôi đã nói qua với cô rồi phải không? Rất rõ ràng, cô không phải kiểu người mà tôi thích "
Sắc mặt Lâm Thanh Thanh trở nên trắng bệch, người đàn ông này ở trước mặt nói thẳng ra những lời như vậy, để một cô gái như cô ta cực kì xấu hổ.
Thế nhưng... Anh càng như vậy đối với cô ta, cô ta lại phát hiện bản thân càng không thể từ bỏ anh được.
Cô ta biết mình như vậy là rất hèn, nhưng cô ta thật sự rất thích người đàn ông trước mặt này. Lâm Thanh Thanh gần như muốn cần nát môi dưới của mình, bàn tay đặt ở dưới bàn đã bị móng tay đâm thủng, đau đến tận tim khiến cho cô ta thanh tỉnh một chút. Trong lòng hận ý cùng ghen ghét giống như lửa nhanh chóng tràn ngập ra, cô ta nhìn Dạ Mạc Thâm: "Bởi vì cô ta, đúng không?" Lông mày Dạ Mạc Thâm nhíu lại. "Vì sao?" Lâm Thanh Thanh tức giận nói: "Người đi xem mặt với anh là em, vì sao anh lại vừa mắt với cô ta? Cô ta có cái gì tốt?" Dạ Mạc Thâm nhếch môi mỏng, im lặng liếc nhìn cô ta.
Ảnh mắt kia, thật giống như đang nhìn một người xa lạ.
Vì cái gì? Lâm Thanh Thanh cùng anh gặp nhau nhiều lần như vậy, nhưng anh vẫn dùng loại ánh mặt giống như là căn bản không quen để nhìn cô ta nhưng ở buổi trình diễn thời trang anh lại bế cô "Đến cùng là vì cái gì? Em có điểm nào thua kém cô ta? Điểm nào không tốt? Anh có thể nói cho em biết không? Em có thể dựa theo ý anh muốn mà thay đổi thành dáng vẻ như vậy." Nghe đến đó, Dạ Mạc Thâm không khỏi cười lạnh một tiếng. "Chỉ sợ đã để cô Lâm hiểu lầm rồi, trên người cô ấy có thứ cô không có, cô không cần uống phi tâm tư" "Là cái gì?" Lâm Thanh Thanh căn mỗi dưới hỏi: "Cô ta có cái gì mà em không có?" "Hôm nay hẹn cô ra đây là muốn nói với rõ ràng với cô. Về sau đừng đi tìm cô ấy quấy rối
Nghe nói, Lâm Thanh Thanh cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, cô ta kinh ngạc nhìn người đàn ông vô tình trước mắt, một lát sau cười lạnh thành tiếng: "Thì ra là thế, không ngờ cô ta lại đi mách lẻo lại anh. Đúng là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi. Anh lại đi thích loại người như vậy sao? Anh có biết cô ta đã có
Lời còn chưa nói hết, Da Mạc Thâm đột nhiên đứng lên, lạnh giọng cắt ngang lời cô ta. "Tôi thích loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi như thế đấy, cô có thể làm gì được tôi? Cô Lâm, con gái thì nên chú ý có liêm sỉ một chút đi."
Anh nhìn xung quanh một chút, khuôn mặt anh có thể đẹp trai, nhưng lời nói ra lại không giống vậy, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào. "Nếu như lại để cho tôi phát hiện cô gây chuyện cho cô ấy, đừng trách tôi ra tay với nhà họ Lâm của cô.
Cảnh cáo xong Dạ Mạc Thâm ý vị sâu xa nhìn cô ta một cái, sau đó quay người rời khỏi nhà hàng.
Lâm Thanh Thanh ngồi yên tại chỗ, cảm giác cả người phát lạnh.
Cô ta không nghĩ tới Dạ Mạc Thâm lại đối với Hàn Mặc Tử tình cảm sâu đậm như vậy. Lúc này mới quen biết bao lâu, cô ta cho là mình còn có cơ hội, thế nhưng là... Anh vì cái gì?
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thanh thực sự không nhịn được nữa, cầm lấy túi xách đuổi theo "Da Mạc Thâm!" Lâm Thanh Thanh đuổi theo anh đến bãi đỗ xe, sau đó tức giận nhìn bóng lưng của anh: "Anh nói trên người có ta có thứ em không có, là cái gì?" "Cô không xứng biết." Nhưng căn bản Dạ Mạc Thâm không có ý định nói cho cô ta, vứt xuống một câu liền trực tiếp lên xe.
Xe của anh nghênh ngang rời đi, để lại Lâm Thanh Thanh một mình đừng tại chỗ,
Thật lâu, cô ta căm hận năm lên nam đẩm, nghiến răng nghiến loi: "Hàn Mặc Tử, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô Cướp người đàn ông của tôi, nghĩ như vậy có thể yên thân rồi sao? Hai, nghĩ thật là hay, Lâm Thanh Thanh tôi cũng không phải là người dễ trêu chọc!" "Hat xi!"
Ngay tại buổi họp, Hàn Mộc Tử đang nói đến một nửa đột nhiên nhảy mũi hai cái
Đám người hơi sửng sốt, Tiểu Nhan có chút lo lắng nhìn cô một cái: Không có sao chứ? Không phải bị cảm rồi chứ?"
Hàn Mặc Tử vuốt vuốt cải mũi của mình, lác đầu mỉm cười "Mình không sao, chúng ta nói tiếp kế hoạch tuần này."
Trong lòng lại có chút buồn bực, vô duyên vô cớ nhảy mũi hai cái, là do đêm qua cô đá chăn mền à? Kết thúc cuộc họp, lúc Hàn Mộc Tử dọn dẹp tư liệu Tiểu Nhan lập tức bu lại: "Nhảy mũi một cái nói rõ có người đang nhớ cậu, hai cái nói rõ là có người đang măng cậu."
Nghe vậy, động tác trên tay Hàn Mặc Tử dừng lại, cô quét mắt nhìn Tiểu Nhan một chút: "Cậu tin cái này từ bao giờ thế?" Nói xong cô ôm lấy tư liệu đi ra ngoài, Tiểu Nhan cũng gấp vội vàng cầm lên đồ của mình theo sau. "Đùa thôi mà, nói giỡn một chút cũng không được à? Mà giác quan thứ sáu của mình đặc biệt chuẩn đấy, cái này nói không chừng là Lâm Thanh Thanh ở sau lưng măng cậu đấy."
Hàn Mặc Tử “Coi như không phải là Lâm Thanh Thanh cô ta, thi không phải cậu còn có một kẻ thù khác nữa sao? Người đó gọi là Triệu Như Ý."
Bước chân Hàn Mộc Tử dừng lại, bất quá không có dừng lại lâu, chỉ là sắc mặt của cô có chút bất đắc dĩ. không nghĩ tới mới về nước không bao lâu, cô đã đắc tội với hai nhân vật lớn.
Một người là ngôi sao nữ Triệu Như Ý, một người là Lâm Thanh
Thanh.
Mặc dù cô cũng không sợ người khác làm cái gì với cô, nhưng là... Đây đều là phiên phức mà
Cũng không biết Dạ Mạc Thâm đã giải quyết thế nào, có thể thuận lợi hoà giải hay không, đừng đem lửa lại đốt tới trên người cô là được.
Nhưng sự thật chứng minh, Dạ Mạc Thâm nói đem việc này giao cho anh, nhưng anh lại không có xử lý tốt.
Lúc chiều, Lâm Thanh Thanh lại đến tìm cô gây phiền toái Chẳng qua cô ta không phải đến một mình, mà mang theo mấy người bạn nữa tới. "Cô Hàn, trước đó có thiết kế các tác phẩm cho Tinh Hóa các cô ấy đều rất thích, vừa vặn nghe nói tôi biết cô, cho nên tôi liên dẫn theo các cô ấy tới, cô sẽ không để tâm chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...