"Nhưng con còn nhỏ. Đậu Nhỏ lộ ra vẻ mặt ấm ức. "Với lại con chỉ có một mình mẹ thương mà thôi."
Nghe vậy nụ cười trên khuôn mặt Hàn Mộc Tử cứng đờ
Lại là cái đề tài này. Cô xoa xoa đầu Đậu Nhỏ, khẽ nói: "Chờ một chút, cho mẹ một chút thời gian, mẹ nhất định sẽ tìm ba cho con." "Một lời đã định nhé mẹ."
Điện thoại rùng một cái, Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua, là Đại Mạc Thâm gửi tin nhắn đến. "Mẹ, điện thoại di động của mẹ kêu kìa." Đậu Nhỏ gợi ý một câu, sau đó quan tâm muốn đứng dậy đi lấy điện thoại giúp có, sắc mặt Hàn Mặc Tử hơi đổi, vội vàng chụp lại cánh tay nhỏ cậu nhóc: "Đậu Nhỏ, thời gian không còn sớm, con mau đi ngủ đi, con nít không thể ngủ quá muộn. "Vâng, vậy được rồi a!" Đậu Nhỏ lúc này mới nhẹ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh cô, nhắm mắt lại ngủ.
Chỉ chốc lát sau, hô hấp của cậu nhóc đã dần dần trở nên đều đều, cuối cùng Hàn Mặc Tử cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này cô mới lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, sau đó chuyển sang chế độ yên lặng, xác định sẽ không gây ồn ào đến Đậu Nhỏ, cô mới mở tin nhận ra xem.
Là tin nhắn Dạ Mạc Thâm gửi đến từ Facebook. "Chuyện đã giải quyết xong rồi, bây giờ em cảm ơn tôi thế nào đây?"
Nhìn thấy tin này, trong đầu Hàn Mộc Tử đầy dấu chấm hỏi. Người này có phải có vấn đề gì đúng không? Giải quyết việc này còn không biết xấu hổ mà bắt cô cảm ơn? Nếu như không phải vì anh, cô sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?
Chương 472: Ai dám động đến người phụ nữ của tôi? "Nhưng con còn nhỏ." Đậu Nhỏ lộ ra vẻ mặt ấm ức: "Với lại con chỉ có một mình mẹ thương mà thôi."
Nghe vậy nụ cười trên khuôn mặt Hàn Mặc Tử cứng đờ.
Lại là cái đề tài này. Cô xoa xoa đậu Đậu Nhỏ, khẽ nói: "Chờ một chút, cho mẹ một chút thời gian, mẹ nhất định sẽ tìm ba cho con." "Một lời đã định nhé mẹ."
Điện thoại rùng một cái, Hàn Mặc Tử nhìn thoáng qua, là Dạ Mạc Thâm gửi tin nhắn đến. "Mẹ, điện thoại di động của mẹ kêu kìa Đậu Nhỏ gợi ý một câu, sau đó quan tâm muốn đứng dậy đi lấy điện thoại giúp cô, sắc mặt Hàn Mặc Tử hơi đổi, vội vàng chụp lại cánh tay nhỏ cậu nhóc "Đậu Nhỏ, thời gian không còn sớm, con mau đi ngủ đi, con nít không thể ngủ quá muộn. "Vâng, vậy được rồi a!" Đậu Nhỏ lúc này mới nhẹ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh cô, nhắm mắt lại ngủ.
Chỉ chốc lát sau, hô hấp của cậu nhóc đã dẫn dần trở nên đều đều, cuối cùng Hàn Mặc Tử cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này cô mới lặng lẽ cầm điện thoại di động lên, sau đó chuyển sang chế độ yên lặng, xác định sẽ không gây ồn ào đến Đậu Nhỏ, cô mới mở tin nhắn ra xem.
Là tin nhân Dạ Mạc Thâm gửi đến từ Facebook. "Chuyện đã giải quyết xong rồi, bây giờ em cảm ơn tôi thế nào đây?"
Nhìn thấy tin này, trong đầu Hàn Mộc Tử đầy dấu chấm hỏi. Người này có phải có vấn đề gì đúng không? Giải quyết việc này còn không biết xấu hổ mà bắt cô cảm ơn? Nếu như không phải vì anh, cô sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?
Hàn Mặc Tử nhịn không được liếc mắt với không khí, sau đó bầm từng chữ từng chữ "Cậu cả Dạ ả, nếu như không phải vì hành động dọa người của cậu, căn bản thông tin của tôi sẽ không bị người ta bởi móc ra càng sẽ không làm lộ ra công ty của tôi. Sau này tôi cũng có thể bị người ta tấn công hay không, hoặc có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không cũng chưa biết được.
Tin nhấn vừa gửi đi không bao lâu, giây tiếp theo bên kia lập tức trả lời lại: "Người phụ nữ của anh, ai dám động đến?"
Lúc Hàn Mặc Tử nhìn thấy tin nhân này, tim đột nhiên đập nhanh nửa nhịp, nhưng rất nhanh đã cảm thấy bình yên trở lại. Cô không muốn trả lời lại anh nên dứt khoát đặt điện thoại sang một bên.
Sau đó đi đánh răng rửa mặt, chờ đến lúc cô trở lại chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy màn hình sáng lên, Dạ Mạc Thâm lại gửi một tin nhân trên Facebook: "Anh sẽ phải người đến bảo vệ an toàn cho em, sẽ không để cho em bị thương tổn gì nữa.
Nghe được lời anh nói muốn phải người đến bảo vệ an toàn cho cô, Hàn Mặc Tử mới phát giác được anh cũng không phải là loại người không có lương tâm. Nhưng cô vẫn không muốn trả lời lại anh nên lập tức cất điện thoại, lên giường đi ngủ
Vừa rạng sáng ngày tiếp theo, Hàn Mộc Tử đến công ty lập tức chuẩn bị việc bị Lâm Thanh Thanh làm khó dễ. Nhưng lạ ở chỗ cô đợi cả buổi sáng cũng không thấy Lâm
Thanh Thanh xuất hiện.
Theo lý, ngày hôm qua cô ta tỏ ra phách lối như thế, hôm nay hắn sẽ xuất hiện đúng lúc mới phải, nhưng sao lại gần đến giữa trưa cũng không thấy bóng người?
Hàn Mộc Tử không ngăn được tò mò, lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Tinh Hỏa. Lâm Tinh Hỏa là nữ diễn viên, mỗi ngày ngoại trừ quay phim ở bên ngoài còn phải chạy show phát ngôn cho các thương hiệu, cho nên rất bận bịu, lúc xong việc sẽ thật mệt mỏi nên vừa nhắm mắt lại liên ngủ mất, mà người như Lâm Tinh Hóa cũng cực kỳ không để ý ảnh nhìn của người khác, cho nên thường xuyên vào lúc trang điểm sẽ tranh thủ ngủ. Chẳng hạn như lúc này, cô ta vừa mới quay xong một cảnh phim, mệt mỏi đi ngã trái ngã phải, vừa năm xuống số pha đã lần ra ngủ.
Trần Phi tiền lên vỏ vô mặt của cô ta: "Không thể ngủ, tẩy trang đi rồi hằng ngủ tiếp. "Cút!" Lâm Tinh Hỏa đấm đá loạn xạ Trần Phi một trận, khó chịu nói. "Bà đây muốn ngủ, tẩy trang cái gì chứ, mệt chết tôi rồi." Không còn cách nào, Trần Phi đành phải liếc mắt ra hiệu cho trợ lý, sau đó trợ lý rất nhanh đã mang nước tẩy trang và bông tẩy trang đến, Trần Phi ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn giúp Lâm Tinh Hỏa lau rửa mặt. "Hôm nay là cảnh quay cuối cùng rồi phải không?” Lâm Tinh Hỏa mệt mỏi hỏi.
Trần Phi nhìn dáng vẻ mệt nhọc của cô ta, sau khi tẩy trang ở mất xong thì thấy quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng, anh ta nhìn thấy vậy thật là đau lòng. Nhưng còn cách nào khác chứ, phát ngôn cũng đã nhận hết rồi không thể làm gì khác hơn, anh ta nói: "Em có thể yên tâm ngủ năm tiếng, ban đêm còn có một hoạt động em cần phải tham gia."
Lâm Tinh Hóa nghe xong lập tức giả chết không trả lời. "Đinh đinh."
Điện thoại di động vang lên hai tiếng, là âm thanh bảo có tin nhắn trên Facebook.
Tất nhiên cô ta sẽ không xem là ai, Trần Phi ở một bên giúp cô ta tẩy trang, một bên lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua. "Em họ em bảo hôm nay có buổi tiệc, hỏi em có trở về không" "Từ chối đi." Giọng nói của Lâm Tinh Hỏa lạnh lùng: "Không nhìn thấy em đã mệt giống như chó rồi sao?"
Trần Phi lễ phép thay Lâm Tinh Hỏa trả lời một câu, sau đó thoát ra nhìn thấy một cái tin nhân khác. "Hạ, tin nhân thứ hai lại là tin nhân nữ thần của em gửi đến, em đoán xem cô ấy gửi...
Anh ta còn chưa nói hết câu, mới vừa rồi Lâm Tinh Hỏa còn giống như con cá chết, lúc này lập tức bật dậy như con cá nhảy lên đớp mồi, sau đó giành lấy điện thoại của Trần Phi, mặt mũi trần đầy hứng khởi nhìn xem điện thoại rồi trả lời
Nhìn dáng vẻ cô ta ôm điện thoại khiến Trần Phi nhịn không được nói đùa cô ta. “Nếu như không phải anh hiểu rõ em, nhìn cái điệu bộ này của em thật khiến người ta phải hiểu lầm khuynh hưởng giới tính của em không bình thường đấy.
Nghe vậy Lâm Tỉnh Hỏa cười "ha ha hai tiếng, lườm anh ta một cái: "Anh thì biết cái gì, Mộc Tử là thần tượng của em đấy! Biết không hải
Sau đó cô ta gửi lại cho Hàn Mộc Tử một tin nhắn. "Tinh tinh.
Hàn Mộc Tử nhận được tin nhắn của Lâm Tinh Hóa đã là nửa tiếng sau, đầu tiên là Lâm Tinh Hóa gửi lại một cái icon mặt khóc, biểu thị cô ta lúc nãy đang quay phim không nhìn thấy tin nhắn, cho nên đến bây giờ mới trả lời. Sau khi Hàn Mặc Tử gửi lại tin nhắn "không sao" Lâm Tinh
Hỏa lập tức nói với cô là hôm nay Lâm Thanh Thanh phải trở về tham gia dự tiệc, khả năng cả ngày cũng phải ở lại nhà
Sau đó Lâm Tinh Hỏa lại cảm thấy không thích hợp, dứt khoát trực tiếp hỏi Hàn Mộc Tử có phải Lâm Thanh Thanh đến tìm cô gây phiền phức hay không.
Người như Lâm Tĩnh Hỏa nhìn thì có vẻ thiếu thông minh, nhưng thời điểm cần dùng đến đầu óc cô ta người có tâm sáng suốt nhất, loại chuyện này không thể gạt được cô ta, vậy nên cô cười cười sau đó thừa nhận. “Tôi biết ngay mà, tôi đã sớm nói với cô cô ta không phải loại người tốt lành gì. Quả nhiên cô ta đi tìm cô gây phiền phức đúng không? Tôi nói cho cô biết việc này nữ thần à, cô phải cẩn thận một chút, tôi cảm thấy cô ta rất âm hiểm đấy, cô cần nghĩ kĩ sách lược ứng phó trước đi."
Nhìn đến đây, Hàn Mộc Tử thật hoài nghi Lâm Thanh Thanh này có phải là em họ của Lâm Tinh Hỏa không nữa, không phải thế thì sao cô ta lại theo phe minh nữa?
Bất quả, cô ta đã đi tham dự yến tiệc, vậy đã nói rõ hôm nay cô ta sẽ không đến tìm cô quấy rối nữa đúng không?
Vừa vặn, hôm nay cô cũng muốn an tĩnh vượt qua cuối tuần này.
Vậy thì có chuyện gì sang tuân sẽ giải quyết đi! Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lập tức bảo Lâm Tinh Hóa nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Trên mạng xã hội đã không còn tin tức gì của cô nữa, cho dù cũng có dân mạng sẽ đăng, nhưng giống như ở khắp nơi đều có mạng lưới giám sát, chỉ cần bạn đăng một tin lập tức sẽ bị mất, muốn bình luận cũng bình luận không được.
Thế lực của Dạ Mạc Thâm quả nhiên rất mạnh.
Bao trùm cả mạng lưới mạng xã hội. Hàn Mặc Tử yên lòng kết thúc một ngày làm việc, sau đó đi về nhà.
Rất nhanh đã đến cuối tuần. Bởi vì phải chuyển đến nhà mới, cho nên mới sáng sớm mọi người đã rời khỏi giường, còn gọi thêm hai ba người giúp việc trong nhà cùng đi quét dọn. Nhà bên đó nói lớn không lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, đặc biệt là lúc quét dọn, không có bốn năm người cùng làm thì sẽ mệt mỏi lắm.
Hàn Thanh tự mình lái xe đưa các cô đến, chủ Nam cũng đi theo mở một bữa tiệc nhỏ. Một ngôi nhà mới trống rỗng cứ như vậy trở nên náo nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...