Tại sao Dạ Mạc Thâm lại xuất hiện ở đây?
Vừa nói ra, Lâm Tinh Hoả giống như bị điểm huyệt mà đứng im, chẳng qua mới chạy được nửa đường mà phanh gấp nên nhìn có hơi buồn cười.
Những người khác cười ra tiếng nhưng Hàn Mộc Tử nghiêm mặt đi tới.
Cô nhìn xung quanh, sau đó rút ra một miếng khăn giấy ướt và kéo tay của Lâm Tinh Hoả, dùng giấy ướt lau sạch vết dầu mỡ trên tay cô ta. Lâm Tinh Hoả nhìn thấy cô đi đến, tim đập "thình thịch".
Chiếc váy nữ thần ban tặng đúng là một món quà vô giá mà.
Nhưng nhớ đến hành động vừa nãy của mình, Lâm Tinh Hoả đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, nên cô ta vẫn giữ nguyên tử thể cho dù không thoải mái.
Cho đến khi Hàn Mộc Tử lùi về sau khẽ nói: "Được rồi.”
Lâm Tinh Hoả thả tay xuống, Trần Phi bước nhanh tới: "Em xem em kìa, anh đã nói đừng ăn, thế mà em lại không nghe.
Lâm Tinh Hoả xấu hổ nhìn Hàn Mộc Tử: “Em xin lỗi chị Shelly, em thực sự không phải cố ý. Chị đừng giận em nhé? Em chỉ rất vui khi thấy chị đến, nên muốn đứng lên chào chị thôi mà. “Không phải." Hàn Mộc Tử nhàn nhạt lắc đầu: “Lúc thiết kế bộ váy này tôi không biết cô cũng như không biết số đo ba vòng của cô, nhưng không ngờ nó lại vừa vặn với cô như vậy... Nhưng nếu cô tiếp tục ăn nữa, chiếc váy sẽ không chứa nổi cô đâu.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lâm Tinh Hoả thay đổi, vội vàng quay lại nhìn những người xung quanh. “Ai cho tôi ăn mấy cái này vậy? Tôi đã bảo không muốn ăn rồi mà. Còn không mau vứt hết đi?"
Cô sốt ruột vứt hết đống đồ ăn ra ngoài, sau đó mỉm cười kéo tay Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử lùi lại một bước, nụ cười trên mặt Lâm Tinh Hoả cứng lại: Shelly?" ý đến váy của mình đi. Trong thời gian chờ đợi lên sân khấu thì ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nhé, đừng để váy bị nhăn. Trang phục của Hàn Mộc Tử hôm nay có khóa kéo, đó là lý do tại sao cô phải tránh Lâm Tinh Hoả. “Vậy thì em sẽ không lộn xộn nữa. Em sẽ ngồi đợi đến khi lên sân khấu.” Lâm Tinh Hoả ngồi xuống ghế sô pha, đồ ăn trên bàn cũng đã nhanh chóng dọn đi. Không tới một phút trong phòng đã sạch sẽ hẳn.
Nhìn cảnh này, Trần Phi không khỏi ho nhẹ một tiếng. Không ngờ con bé Tinh Hoả này lại nghe lời Hàn Mộc Tử đến vậy.
Rõ ràng bản thân đã là thần tượng của rất nhiều người, nhưng mấy ai biết rằng thần tượng mình cũng là fan của người khác.
Bất ngờ lắm phải hông.
Hàn Mộc Tử kiểm tra trang phục cho Lâm Tinh Hoả, sau khi xác định không có vấn đề gì mới nói: "Được rồi, cô ở đây chờ một lát sẽ lên sân khấu, phải biểu hiện thật tốt nhé.”
Nghe vậy, Lâm Tinh Hoả gật đầu lia lịa: “Đừng lo, em sẽ không làm mất mặt chị đâu. Mà này, chị có biết Triệu Như Ý không? Cô ta đó không biết gặp vận gì, thế mà có người mua lễ phục được thiết kế riêng của KL tặng cho cô ta.”
Động tác trên tay Hàn Mộc Tử dừng lại, không khỏi nhìn Lâm Tinh Hoa. “Cô đang nói gì vậy?” “Ngạc nhiên lắm đúng không, không ngờ cô ta có thể may mắn như thế này?” Lâm Tinh Hoả im lặng nhún vai: “Cô ta thực sự chỉ dựa vào nhan sắc để vào trong giới giải trí, đã thể cô ta không bao giờ đặt cọc tiền may váy, chỉ hứa suông. Tuy tính tình không tốt nhưng các thương hiệu nhỏ cũng không dám động vào cô ta. Nhưng KL là thương hiệu gì chứ? Là thương hiệu quốc tế nên tất nhiên sẽ không cho cô ta mặt mũi. Vì vậy khi người nào mà không đặt cọc tiền, họ sẽ không giao đô." “Vốn em cũng đang muốn xem Triệu Như ý làm trò cười, nhưng ai biết chiếc váy đã được một người đàn ông mua lại rồi tặng cho cô ta. Sau khi biết chuyện, em tức muốn ói máu. Nói đến đây, Lâm Tinh Hoả phẫn nộ: “Chỉ là loại phụ nữ ngực to não phẳng, tại sao lại may mắn đến vậy? Huống hồ chiếc váy đó rất đẹp, thế mà lại mặc trên người cô ta, gã đàn ông đó bị mù rồi sao?"
Lâm Tinh Hoả hằn học.
Nhưng Hàn Mộc Tử lại khó hiểu. Chính xác thì điều gì đang diễn ra vậy?
Rõ ràng là... Tiểu Nhan nói với cô là đã nhờ Hàn Thanh mua bộ váy, nhưng tại sao lại thành tặng?
Có phải là Hàn Thanh đã tặng cho Triệu Như Ý không?
Không.
Việc này không có khả năng.
Theo tính cách của Hàn Thanh, anh ấy không thể làm chuyện nhàm chán như vậy.
Hơn nữa, trong mắt anh ấy chỉ có em gái mới là quan trọng nhất. Nếu Tiểu Nhàn nói với Hàn Thanh rằng chiếc váy này hợp với cô thì Hàn Thanh sẽ không bao giờ đưa chiếc váy này cho người khác.
Nhưng hiện tại là có chuyện gì xảy ra vậy? Cái váy đó... ai lấy? Tại sao lại được tặng cho Triệu Như Ý?
Mọi thứ mà Tiểu Nhan đã làm có phải không có kết quả?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử đột nhiên đứng lên. “Đã trễ rồi, tôi về nhé."
Nghe vậy, Lâm Tinh Hoả chớp mắt: “Sớm vậy? Em còn tưởng chị có thể ngồi chơi với em một lúc chứ. Thôi được rồi, để anh Phi đưa chị về." “Không cần đâu.” Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Tôi không phải Lục Chí, tôi có thể tự về, đêm nay cô cổ lên nhé." “Chị yên tâm! Em nhất định sẽ cố gắng cướp lấy sự chú ý của tất cả mọi người, ép chết Triệu Như Ý
Sau khi chào tạm biệt Lâm Tinh Hoả, Hàn Mộc Tử quay về. Lúc đến họp báo, cô nhận ra ánh sáng không còn mờ như trước, đèn trong khán phòng đã được tắt đi để có hiệu quả.
Vì thế cô đi về chỗ ngồi của mình. Nhưng khi sắp tới thì đột ngột dừng bước.
Ngay bên cạnh vị trí trống của cô, bên trái là hai cô gái mà cô biết, Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt.
Nhưng bên phải, đó là một người đàn ông cao lớn. Và người đàn ông này... không phải ai khác.
Đó là người mà Hàn Mộc Tử nghĩ là ít có khả năng ở đây nhất, Dạ Mạc Thâm!
Làm sao anh lại ở đây? Rồi còn ngồi ngay bên cạnh cô?
Hàn Mộc Tử ngây người, cô rất kinh ngạc. Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trước đó, cô cảm thấy hình bóng của người kia rất quen thuộc, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này sao? “Cô làm sao vậy? Cô đang chắn tầm mắt của tôi đó!”
Đột nhiên sau lưng có người phàn nàn, kéo hồn của Hàn Mộc Tử lại. Cô đành phải cắn chặt răng đi về phía trước, muốn đến chỗ ngồi của cô thì phải đi qua trước mặt Dạ Mạc Thâm. Lúc này, cô đã biết anh là ai. Cô nghĩ Dạ
Mạc Thâm sẽ dịch chân sang một bên để cô đi qua, nhưng cô không ngờ anh vẫn bất động.
Hàn Mộc Tử nhịn rồi lại nhịn, chỉ có thể nhẹ giọng nói thầm: “Cậu Dạ, chân anh không thuận tiện à?”
Dạ Mặc Thâm nhướng mày nhìn cô, không lên tiếng, chỉ hơi nhúc nhích một chút, Hàn Mộc Tử liền bước vào trong.
Tiểu Nhan đang ngồi bên trong, lo lắng nhìn cảnh này. Có trời mới biết cô ấy đã sốc như thế nào khi thấy Dạ Mạc Thâm ngồi ngay cạnh mình, cô ấy cảm thấy anh ta như âm hồn bất tán, đồng thời còn muốn gửi tin nhắn cho Hàn Mộc Tử. Nhưng khi lấy điện thoại ra, cô ấy cảm giác được một ánh mắt sắc bén quét tới, Tiểu Nhan sợ đến mức bỏ điện thoại lại trong túi. Hàn Mộc Tử vốn tưởng cô có thể thuận lợi về chỗ ngồi, nào ngờ gót giày đột nhiên bị gãy, thân thể không tự chủ ngã sang một bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...