Trộm cướp
Chuyện gì lạ? Cô giáo sửng sốt trước câu hỏi của cô và không hiểu cô muốn nói gì. "Chuyện là lạ sao ạ?" "Chính là hành động của cháu. Có cái gì đó không bình thường?" Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, liền hỏi câu nói khác: "Đậu nhỏ cùng các bạn ở lớp có hòa thuận không?" Nghe đến đây, giáo viên rốt cục hiểu được Hàn Mộc Tử nói cái gì: "Thì ra cô muốn hỏi những điều này, tôi hiểu rồi, cô Hàn, đừng lo lắng, các bé rất hòa thuận với nhau hơn nữa ngoại hình của Đậu nhỏ cũng rất xinh đẹp.
Vì vậy các bạn nhỏ trong lớp rất thích chơi với Đậu nhỏ, cô có biết không trong lớp có một bạn nhỏ nói rằng lớn lên sẽ lấy em ấy đó."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô sững sờ một lúc, có phải vậy không?
Đậu nhỏ rất hòa đồng với mọi người ở trường, vậy tại sao thằng bé lại đột ngột muốn có chà?
Kỳ thực Hàn Mộc Tử rất lo lắng con bị các học sinh khác trong trường nói nó là đứa trẻ không có cha, chuyện này tưởng như đã từng xảy ra khi mẹ con cô ở nước ngoài, và... lúc đó, người nói với thằng bé là hàng xóm.
Mặc dù Đậu nhỏ không nói lời nào, và cũng không phàn nàn gì với Hàn Mộc Tử khi cô trở về, nhưng bản thân Hàn Mộc Tử khi đó đã nghe thấy sự việc này, và sau đó phát hiện ra rằng tên nhỏ này thực sự rất cứng đầu.
Vì vậy, cô cảm thấy rất đau khổ. "Ừm, thằng bé có thể hòa thuận với mọi người, vậy thì tôi có thể yên tâm."
Cô giáo gật đầu: "Cô Hàn đừng lo, đưa con đến chỗ chúng tôi cô tuyệt đối có thể yên tâm vì chúng tôi sẽ chăm sóc tốt từng đứa tré." “Cảm ơn." Hàn Mộc Tử mỉm cười chào cô trước khi rời trường.
Bởi vì cùng cô giáo nói chuyện, cho nên lúc Hàn Mộc Tử đến công ty, đã muộn mấy phút. “Được rồi, ngày hôm nay gọi điện thoại hỏi Lâm Tinh Hỏa xem khi nào thì cô ta rảnh!”
Tiểu Nhan á một tiếng, đối mặt Hàn Mộc Tử, lỗ tại của cô vẫn có chút đỏ hồng. Dù sao Hàn Mộc Tử chính là em gái của Hàn Thành, cho nên. Mỗi lần nhìn thấy Hàn mộc Tử, Tiểu Nhan đều có cảm giác áy náy. “Cô Lâm bên kia bảo chúng ta chờ người đại diện liên hệ? Hiện họ đang bận nên khi nào có thời gian sẽ gọi điện cho chúng ta đặt hẹn" “Như vậy cũng tốt” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Vì cô ấy chưa tới nên hãy đem các thiết kế của chúng ta sửa sang cho xong và bảo quản thật kỹ đừng để bám bụi “Hiểu rồi.” Tiểu Nhan gật đầu.
Sau đó mỗi người đều làm vị trí riêng, vừa mới chuẩn bị vào thang máy, Hàn Mộc Tử bỗng nhìn thấy Lãnh Nguyệt Nguyệt với gương mặt tái nhợt hướng cô ấy đã đi tới. "Mộc Tử, cô rốt cuộc đã tới!” "Lãnh Nguyệt Nguyệt?” Tiểu Nhan hơi kinh ngạc nhìn cô ấy liếc mắt: "cô chuyện gì xảy ra à?Nhìn mặt cô như mới gặp quỷ vậy. Có chuyện gì xảy ra à?"
Lãnh Nguyệt Nguyệt đi tới trước mặt Hàn Mộc Tử, sắc mặt cô ấy tái nhợt, ngay cả môi cũng không có nửa điểm huyết sắc, miệng cô ấy mấp máy nhìn Hàn Mộc Tử muốn nói cái gì, lời còn chưa thốt ra miệng, cô ấy đã gào khóc váng lên. "Oa...... hu hu hu!"
Đột nhiên cô ta bật khóc làm Hàn Mộc Tử cùng Tiểu Nhan đều làm cho sợ hết hồn. “Á... Làm tôi sợ muốn chết." Tiểu Nhan ôm ngực lui về phía sau hai bước, sau đó thở hỗn hển: “Cô làm sao vậy? Có việc gì thì nói chứ khóc cái gì?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt muốn nói cái gì đó, nhưng tất cả đều thành nghẹn ngào không nói nên cầu.
Hàn Mộc Tử nhìn chằm chằmcô ấy một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chợt nói: "Không cần nói, trực tiếp dẫn chúng tôi đi."
Lãnh Nguyệt Nguyệt lúc này mới gật đầu, sau đó xoay người vào thang máy.
Cửa thang máy đóng cửa về sau, trong không gian chỉ có Lãnh Nguyệt Nguyệt tiếng khóc, Tiểu Nhan nhìn thoáng qua mặt không thay đổi Hàn Mộc Tử, nhìn nhìn lại vẻ mặt khốc dung Lãnh Nguyệt Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Cô biết cô ấy nói chuyện gì à?” “Không biết.”
Hàn Mộc Tử mặt không thay đổi đáp. Tiểu Nhan trợn to hai mắt: “vậy cô...... “Cô ấy nói không nên lời, vậy dẫn chúng tôi đi xem, có vấn đề gì đâu?” Hàn Mộc Tử quay đầu nhìn cô ấy một cái. “Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì!” Tiểu Nhan giang tay ra, biểu thị không sao cả. “Lầu mấy?" Hàn Mộc Tử đột nhiên nghĩ tới nãy giờ vào thang máy vẫn còn đứng nguyên ở tầng trệt. Vì vậy liền hỏi rồi Lãnh Nguyệt Nguyệt một câu.
Lãnh Nguyệt Nguyệt sắc mặt tái xanh vài phần, sau đó run rẩy đưa tay ra, đè ở con số kia 6.
Nhìn thấy số 6 sáng đèn, Hàn Mộc Tử căn bản đang háo hức thì đôi mắt trầm xuống thêm vài phần, sau đó cô chậm rãi nheo mắt lại, trong lòng đã có một dự cảm bất thường rồi.
Đối với sự hiểu biết của cô, Lãnh Nguyệt Nguyệt là người phụ nữ ngang ngược, kiêu ngạo. Tuyệt đối không phải là kiểu người yếu mềm động tỉ khóc.
Vậy mà giờ đây cô ấy đột nhiên khóc, chắc là
Lẽ nào... Hàn Mộc Tử nghĩ đến cái gì, ánh mắt biến đổi “Là lễ phục xảy ra vấn đề?” Hàn Mộc Tử đột nhiên hỏi một câu, ánh mắt cũng theo thay đổi nghiêm ngặt.
Lãnh Nguyệt Nguyệt bị khí thế của cô hù dọa, trong nháy mắt bối rối. Nhưng rất nhanh gật đầu, trong mắt đọng nước mắt, bộ dạng đầy vẻ ủy khuất.
Keng -
Vừa lúc thang máy đến tầng 6, cửa mở ra,, ba người cùng nhau xông ra ngoài. Tại đại sảnh của lầu sáu.
Thủy tinh bị người ta đập bể, có rất nhiều vật bị quăng xuống đất. Những tác phẩm được thiết kế trên người ma-nơ-canh cũng bị ngã xuống đất, lộn xộn nằm la liệt đầy đất.
Hiện trường chật vật không chịu nổi, dường như mới có trộm xong.
Thấy cảnh tượng này, Tiểu Nhan nhịn không được hít một hơi khí lạnh, bản thân cũng không biết nên làm sao.
Hàn Mộc Tử sợ cô ấy tức chết, vỗ vỗ bả vai của cô ấy.
Tiểu Nhan rốt cục cũng thở lại bình thường, sau đó cô ấy trực tiếp rống to: “Ai đã đem chỗ này biến thành thế này?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt ở một bên ủy khuất rơi nước mắt. Vốn cô ấy định đi đến phòng bảo vệ xem các video bảo an, không nghĩ vừa mới bước ra khỏi thang máy liền đụng phải Hàn Mộc Tử. Vì vậy cũng đành phải nói rõ ràng, có điều không hiểu sao cứ nhìn thấy Hàn Mộc Tử là cô ấy lại rơi nước mắt.
Cô ấy cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên thành một người mít ước, hỡ chút là khóc. Chuyện này quả thật mất mặt.
Nhưng... cô ấy không dừng được.
Có lẽ, bởi vì Hàn Mộc Tử đã cho cô ấy cơ hội đưa tác phẩm của cô ấy đến phòng triển lãm. Cho nên...Hàn Mộc Tử đối với cô ấy mà nói chính là ân nhân. “Là có người đột nhập trộm sao?" Tiểu Nhan nhìn về phía Hàn Mộc Tử hỏi một câu.
Hàn Mộc Tử nhìn quanh bốn phía, sau đó mấp máy môi nói: “Trước tiên tìm người đến thu dọn chỗ này một chút” “Cái gì?”
Tiểu Nhan sững sờ: “Dọn dẹp? Như vậy không phải là phá hư hiện trường sao? Hàn Mộc Tử tôi cảm thấy chúng ta tốt nhất là nên báo công an” Hàn Mộc Tử không đồng ý, tự mình đi vào. Tiểu Nhan biến sắc vội vàng đuổi theo: “Cô điên rồi ư? Đầy mảnh thủy tinh dưới đất, cô đi vào bị thương ở chân thì làm sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...