Dạ Mạc Thâm cau mày nhìn người phụ nữ đang hôn mê, chẳng trách cô ta lại đau bụng thế này, xem ra cô ta thật sự không coi trọng cơ thể của mình.
Sau khi Tiểu Nhan nói xong, cô ấy nhận ra những gì mình đã phơi bày và nhanh chóng im lặng.
Sau đó hỏi: “anh Thâm, anh có thể cho em biết anh đang ở bệnh viện nào không? Em qua xem.”
“Bất tiện.”
Dạ Mạc Thâm nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Tiểu Nhan chỉ còn nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại: “…”
Đồ khốn nạn!
Anh làm bất cứ điều gì anh muốn vì anh là khách hàng? Đồ khốn! Thảo nào Mộc Tử không muốn nói chuyện với anh!
Người này quá độc đoán và vô lý.
Nhưng mà… Tiểu Nhan bĩu môi, thầm nghĩ, tuy rằng Dạ Mạc Thâm khiến mình rất khó chịu, nhưng vừa rồi nói chuyện với cô, rõ ràng Mộc Tử đã bị ngất đi rồi.
Anh ấy nên lo lắng cho Mộc Tử, phải không? Anh ta không phản bác rằng anh ta không ở bệnh viện, vậy chắc bây giờ anh ta đang ở bệnh viện?
Cuối cùng, Tiểu Nhan vẫn lo lắng và gửi một tin nhắn.
“Anh Mạc Thâm, bây giờ Mộc Tử đã đi khám bệnh chưa?”
Cô ấy chỉ cần biết điều này.
“Ting”
Dạ Mạc Thâm nhanh chóng đáp lại chỉ với một từ: Rồi.
Mặc dù anh ấy thờ ơ, Tiểu Nhan cuối cùng cũng buông tay sau khi nhìn thấy tin nhằn này, vì vậy cô ấy đã sửa một tin nhắn ngắn khác.
“Vậy thì hôm nay Mộc Tử sẽ phiền anh Thâm chăm sóc cho cô ấy, xin đừng để cô ấy bị tai nạn, khi nào cần giúp đỡ thì gọi cho tôi.”
Dạ Mạc Thâm vốn dĩ không định chăm sóc Tiểu Nhan, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, chuyển lời của bác sĩ cho Tiểu Nhan, anh ta lập tức hiểu ra và nói rằng sẽ chuẩn bị ngay.
Dạ Mạc Thâm cũng nhân cơ hội nói cho cô ấy biết tên bệnh viện.
Lúc Tiểu Nhan đến bệnh viện đã là mười hai giờ đêm.
Bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có một tiếng động nhẹ từ Tiểu Nhan gõ cửa phòng bệnh rồi đẩy vào.
Các cơ sở trong một khu rất yên tĩnh, chỉ có Dạ Mạc Thâm và Mộc Tử trong khu
Tiểu Nhan nhẹ nhàng cầm phích đi vào, vừa lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mạc Thầm.
Đột nhiên, Tiểu Nhan cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
Ánh mắt của người đàn ông này thật sự rất đáng sợ.
Cô đặt phích nước lên bàn, nói nhỏ: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh à?
“Ừ.” Dạ Mạc Thâm phát ra âm thanh từ sâu trong cổ họng, rồi mất đi phản ứng, ngồi ở mép giường nhìn Mộc Tử đang hôn mê, Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc, sau đó hít một hơi rồi bước tới xem xét.
Lúc này sắc mặt cô ấy rất tái nhợt, cô biết Mộc Tử đang ở trong tình trạng rất tồi tệ.
“Cô ấy thế nào? Cô ấy không sao chứ?”
“Không sao.” Dạ Mạc Thầm với ánh mắt lạnh lùng nói với cô, sau khi nhìn thấy phích nước bên cạnh, anh lạnh lùng nói: “Không còn sớm nữa, cô có thể về đi.”
Tuy nhiên, Tiểu Nhan cong môi và nói: “Tôi đã đến đây rồi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy ngay tại đây, anh Thâm… Sẽ rất bất tiện nếu một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng một khu. Anh có thể đi về trước.
“
Mạc Thâm: “…”
Anh ta không trả lời, nhưng rõ ràng là hơi thở của toàn thân đều thay đổi vì câu nói này, Tiểu Nhan sợ hãi nuốt nước bọt vào trong, ngay khi cô đang do dự không biết nói gì đó thì một tiếng động từ cửa phòng truyền đến.
Tiểu Nhan quay lại và thấy Tiêu Túc đang đứng ở cửa.
Hai mắt chạm nhau, Tiểu Nhan đột nhiên có chút xấu hổ.
Làm sao mà Tiêu Túc có thể ở đây?
“Đưa cô ấy về đi.” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói mà không nhìn lại.
“Ừ.” Tiêu Túc gật đầu ngay lập tức, sau đó nhìn Tiểu Nhan: “Đi thôi, muộn quá không an toàn. Tôi sẽ đưa cô trở về.”
Tiểu Nhan: “…”
Người này có dám chuẩn bị sau khi nói cho cô ấy biết địa chỉ bệnh viện ở đâu không? Anh không muốn cô ở lại đây chút nào, anh muốn độc chiếm Mộc Tử! Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan hít sâu một hơi, sau đó tiến lên đi về phía sau Mạc Thâm, bình tĩnh nói: “anh Thâm, tuy rằng anh và Mộc Tử đã biết nhau năm năm trước, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là quá khứ. Quá khứ đã qua, thời gian đã thay đổi rồi.
Tâm trạng và suy nghĩ của mọi người sẽ thay đổi. Hôm nay tôi không cần ở lại đây, nhưng tôi cũng hy vọng rằng anh Thâm có thể tôn trọng người khác. Dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn anh đã cứu Mộc Tử, hãy chăm sóc cô ấy thật tốt nhé, tôi đi đây.”
Nói xong, Tiểu Nhan không quan tâm đến phản ứng của Dạ Mạc Thâm, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Đứng ở cửa, Tiêu Túc nghe rõ cô nói gì, anh hơi kinh ngạc, không ngờ Tiểu Nhan cũng nghĩ như anh.
Anh không muốn Mộc Tử gần gũi với Dạ Mạc Thâm, và Tiểu Nhan cũng không muốn Dạ Mạc Thâm ở gần Mộc Tử.
Cả hai đều mong rằng những người quan trọng của mình sẽ không còn bị hại nữa.
Vậy giữa Dạ Mạc Thâm và Mộc Tử, ai là người thân với ai, và ai đang làm tổn thương ai?
“Biến mất năm năm, sao lại đột nhiên trở lại? Vì đã rời đi nên không bao giờ xuất hiện nữa, đúng không?”
Khi cô đi đến bãi đậu xe, Tiểu Nhan đột nhiên nghe thấy lời nói của Tiêu Túc, cô định cúi xuống để lên xe, vì vậy cô đứng im, sau đó cô quay đầu nhìn Tiêu Túc đang đứng dưới đèn đường.
“Anh nói những điều này là nghiêm túc sao?”
Tiểu Nhan nhìn Tiêu Túc đang đứng trước mặt mình, ngây ngốc nói: “Anh không đùa tôi sao?
Tiêu Túc ngơ ngác nhìn cô không phát ra tiếng.
“Đây là việc của anh sao? Chúng ta sao lại không quay lại được? Hơn nữa còn liên quan gì đến anh?”
Tiểu Nhan nói, nhìn Tiêu Túc thích thú: “Anh nói những điều này thật đấy à. Thật là nực cười.”
Tiêu Túc dường như cũng nhận ra rằng mình đã sai.
“Có lẽ cô cho rằng tôi rất xấu tính, nhưng những gì cô vừa nói với Dạ Mạc Thâm không thấy quá đáng chứ?”
“Quá đáng? Quá đáng ở chỗ nào? Tiêu
Túc, năm năm anh nghĩ như thế nào? Không thấy chính là Dạ Mạc Thâm đã giữ Mộc Tử của chúng tôi không buông tha sao? Làm sao có thể là lỗi của chúng tôi?”
Khi Tiểu Nhan đang nói chuyện, trong lòng nổi lên một cỗ tức giận, cắn chặt môi dưới.
“Bắc Thành là nhà của chúng tôi. Muốn về nhà chúng tôi không cần xin phép ai. Nếu anh cho rằng chúng tôi cố ý lắc lư trước mặt anh, vậy thì hãy tự mình nhắm mắt lại!”
Tiêu Túc:
Nói xong, Tiểu Nhan xoay người rời đi.
Vẻ mặt của Tiêu Túc thay đổi, anh vội vàng tiến lên: “Muộn lắm rồi, tôi đưa cô về, giờ này trên đường không an toàn.”
“Ha, ở với người như anh sẽ khiến tôi cảm thấy không an toàn. Tôi tự đi một mình là được. Anh đừng làm phiền tôi!”
Tiêu Túc nhận ra rằng những gì anh ta vừa nói đã chọc tức cô, và nhanh chóng chặn cô lại.
“Xin lỗi, tôi không giỏi ăn nói, nhưng cô muốn bảo vệ Mộc Tử, tôi không muốn Dạ Mạc Thâm bị tổn thương thêm lần nữa. Cả hai chúng ta đều có mục đích giống nhau, có thể coi là đạt được sự đồng thuận. Chỉ là suy nghĩ chúng ta khác nhau. Lần này, thật sự là quá muộn rồi, dù có giận tôi đi chăng nữa thì cũng để tôi đưa cô về”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...