Cô Vợ Đánh Tráo
Ngụ ý của cô chính là trong công việc thì Dạ Mạc Thâm có thể gọi cô là Shelly. Nhưng ngoại trừ công việc ra thì hai người bọn họ không có quan hệ gì khác.
Vậy nên đến cả gọi tên cô anh cũng không có tư cách được gọi.
Vẻ mặt ranh mãnh trên mặt Dạ Mạc
Thâm vẫn còn đó, nhưng đáy mắt lại ảm đạm hơn rất nhiều. Dạ Mạc Thâm không lên tiếng đồng ý, cũng không hề phủ nhận.
Đột nhiên anh nghĩ tới một điều gì đó, khỏe môi bất giác cong lên.
“Dạ Mạc Thâm
Hàn Mộc Tử sững sở trong giây lát, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên tự gọi tên của chính mình.
“Giới tính nam, sở thích… Ánh mắt của anh lướt đến mặt cô rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Chơi golf, nhảy bungee.
Nghe đến đây rồi mà Hàn Mộc Tử vẫn còn không hiểu được ý của anh thì cô đúng là quá ngu ngốc rồi.
Chỉ là cô không thể ngờ rằng Dạ Mạc Thâm sẽ đột ngột chơi trò tự giới thiệu về bản thân như vậy.
Ngòi bút dưới tay cô loạt xoạt trên giấy nhanh chóng ghi chép lại, giống như chẳng hề biết gì về người đàn ông này.
Dạ Mạc Thâm chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu xa như dã thú. Đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở, ung dung nhả ra mấy chữ: “Đã kết hôn.
Ba chữ này giống như một quả bom ném thẳng vào đáy lòng của Hàn Mộc Tử.
Đôi tay vẫn không ngừng hí hoáy viết của Hàn Mộc Tử chợt cứng đờ. Nhưng cô đã nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Anh nói với cô là mình đã kết hôn để hạ nhục cô hơn nữa phải không?
Cô thầm cười nhạo một tiếng ở trong lòng. Cho dù là anh đã kết hôn hay vẫn còn độc thân thì cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa.
Cô lại không hề hay biết Dạ Mạc Thâm ngồi ở đối diện vẫn luôn quan sát từng biểu cảm trên mặt cô. Dường như anh đang cố gắng tìm tòi một chút dấu vết gì đó.
Chỉ là không tìm được gì cả.
Hàn Mộc Tử vô cùng nghiêm túc bàn chuyện công việc với anh. Không cần biết Dạ Mạc Thâm ở phía đối diện có phối hợp hay không, cô vẫn luôn không sợ anh thấy phiền phức mà liên tục đặt ra đủ mọi loại câu hỏi. Nếu Dạ Mạc Thâm không trả lời, cô sẽ lặp lại thật nhiều lần rồi lại cúi đầu chăm chú ghi chép. Sau đó, cô lại tiếp tục vừa hỏi vừa ghi chép.
Vốn Dạ Mạc Thâm chỉ có ý định cho cô một nửa tiếng đồng hồ. Thế nhưng kết quả là hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua mà anh vẫn cảm thấy… Một tiếng đồng hồ này căn bản không đủ để hai người bọn họ ở chung.
“Vô cùng cảm ơn sự phối hợp của anh Dạ. Tôi đã biết được cơ bản những điều anh cần là gì rồi. Ngày mai tôi sẽ cho nhân viên của công ty đến lấy số đo của anh.”
“Nhân viên công ty?”
Dạ Mạc Thâm thấp giọng cười một tiếng: “Cô Shelly à, có lẽ là cô đã quên mất, tôi có quyền tự lựa chọn nhà thiết kế cho riêng mình… Hay là trước giờ nhà thiết kế các cô chưa từng tự mình lấy số đo của khách hàng à? Chẳng phải việc lấy số đo này nên do các cô tự làm thì sẽ nắm chắc hơn hay sao?”
Hàn Mộc Tử nói: “Anh Dạ, tôi vẫn còn bận nhiều chuyện khác nữa.
“Không phải là công ty mới lập sao? Nếu cô bận đến vậy thì những người khác đều nhàn rỗi cả rồi ư?”
Hàn Mộc Tử nhắm mắt rồi lại mở mắt ra. Nói nhiều như vậy vẫn không thể thay đổi được điều gì sao?
“Hôm nay tôi không mang theo dụng cụ, để ngày mai tìm thời gian rảnh đến đo cho anh sau.
“Ngày mai thì tôi không chắc là tôi có thời gian rảnh cho cô hay không. Cô đợi tôi báo lại sau di.”
Hàn Mộc Tử: “… Được. Vậy tôi sẽ đợi điện thoại của anh Dạ. Công việc hôm nay đã kết thúc, tôi đi trước đây.
“Để tôi đưa cô về.”
Nào ngờ Dạ Mạc Thâm lại đi theo cô ra khỏi phòng làm việc. Hàn Mộc Tử cảm thấy hơi ngượng ngùng nói: “Không cần đâu anh Dạ, tôi tự lái xe tới mà.”
“Ồ?”
Dạ Mạc Thâm chợt nhớ tới ngày hôm đó cô lái xe, bàn tay đang cầm chìa khóa bất giác lung lay một chút. Chuỗi chìa khóa bị đung đưa phát ra tiếng leng keng êm tai. Anh nói: “Vậy cô cứ để xe ở lại đây để hôm nay tôi đưa cô về.”
Hàn Mộc Tử: “?”
Dạ Mạc Thâm nói tiếp: “Không phải ngày mai cô còn phải tới để lấy số đo hay sao? Bao giờ tôi gọi xong sẽ tới đón cô.”
Cho dù Hàn Mộc Tử có tỉnh táo thêm nữa thì khóe miệng của cô cũng không khỏi co quắp.
“Không cần phải phiền toái như vậy đâu. Anh Dạ, tôi thật sự phải đi rồi.” Hàn Mộc Tử đi vào thang máy xong còn đang thầm nghĩ Dạ Mạc Thâm nhất định là một tên thần kinh nên mới có thể nói ra mấy lời không có đầu óc như thế này. Từ lần đầu tiên gặp nhau cho đến bây giờ, dường như những việc anh đã làm đều không phù hợp với lẽ thường. Đến cả lời nói cũng không giống anh của lúc trước.
Một Dạ Mạc Thâm lạnh lùng, cao ngạo đến tận trời. Làm sao lại trở thành dáng vẻ như hiện tại?
Quả nhiên, chỉ vì muốn hạ nhục cô mà anh chịu bỏ ra nhiều công sức đến vậy sao?
Hàn Mộc Tử buồn bực rũ mắt xuống nhìn chằm chằm gót giày của mình ngần người hồi lâu.
Đến khi xuống dưới sảnh đi qua quầy lễ tân, cô nàng đang đứng trực ở quầy còn vội vàng mỉm cười lấy lòng Hàn Mộc Tử. Cô lạnh nhạt dùng ánh mắt đáp lại rồi đi lấy xe.
Đợi đến khi cô ngồi lên xe thắt xong dây an toàn, trong đầu cô lại bất giác nhớ tới giọng nói trầm thấp của Dạ Mạc Thâm.
“Đã kết hôn.
Anh đang muốn tuyên bố cái gì?
Nói với cô rằng anh đã là người có gia đình vì sợ cô mơ mộng hão huyền với anh sao?
Cho dù cô vẫn luôn cố gắng giữ cho đầu óc thật tỉnh táo thì giờ phút này… Hàn Mộc Tử lại phát hiện lồng ngực mình nổi lên từng cơn đau đớn âm ỉ.
Cô cười khổ một tiếng rồi giơ tay ôm chặt lồng ngực của mình.
“Hàn Mộc Tử mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày bị điên rồi sao hả?”
Cô chưa từng tò mò nghĩ tới tình hình hiện giờ của Dạ Mạc Thâm là như thế nào. Cô chỉ hi vọng bản thân không phải chạm mặt anh mà thôi. Thế nhưng bây giờ anh lại thẳng thắn tuyên bố rằng mình đã kết hôn. Đây rõ ràng chẳng khác gì dùng dao hung hăng rạch lên trái tim của cô.
Hàn Mộc Tử mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau đó cô chuẩn bị lái xe rời đi, thế nhưng tay lại không ngừng run rẩy. Cô cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng để lái xe đi.
Trên đường đi, tinh thần của Hàn Mộc Tử cực kỳ bất ổn. Mãi đến lúc cô lấy lại được tinh thần thì mới giật mình phát hiện phía trước là đèn giao. Mà khi cô sắp đâm phải chiếc BMW màu xanh da trời ở trước mặt, cô mới vội vàng đạp phanh.
Nhưng hiện giờ đã không kịp nữa rồi. Xe của cô vẫn đụng phải chiếc BMW ở đẳng trước kêu “uỳnh” một tiếng.
Đâm vào đuôi xe người ta rồi.
Hàn Mộc Tử ngồi trên ghế lái ngơ ngác tại chỗ. Sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô… lại có thể thất thần đến mức này sao?
Chủ nhân của chiếc xe BMW màu xanh da trời kia lập tử mở cửa xuống xe đi tới gõ cửa sổ xe của Hàn Mộc Tử.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi mới bước xuống xe.
“Tôi nói này rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Cô có biết lái xe không hả? Suốt ngày chỉ biết đâm vào xe người khác!”
Cô vừa mới bước xuống đã phải nghe một tràng mắng mỏ. Người mắng cô là một cô gái trẻ trang điểm vô cùng xinh đẹp và hợp thời. Hàn Mộc Tử nhìn lướt qua người cô ta một chút liền nhận ra được các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng trên thế giới.
“Xin lỗi cô, tôi không cố ý làm vậy đâu.” Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng nói lời xin lỗi với người kia.
“Xin lỗi có tác dụng sao?”
Cô ta nhìn Hàn Mộc Tử bằng ánh mặt cực kỳ khinh thường, giống như một người giàu có đang đứng ở trên cao nhìn xuống đám người nghèo khổ. Trong mắt của cô ta, Hàn Mộc Tử chính là loại người nghèo kiết xác đó.
“Xe của cô cũng là loại rất tầm thường. Chiếc xe này chẳng đáng giá bao nhiêu mà lại đâm xe của tôi thành như vậy. Cô có bồi thường nổi không hả?”
Hàn Mộc Tử nói: “… Tôi thật sự rất xin lỗi cô. Tôi không cố ý đâm vào xe của cô. Hay là cô báo cảnh sát đi, muốn tôi bồi thường bao nhiêu tôi cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
“Đền? Cô có đền nổi không hả?”
Cô ta chợt cao giọng nói: “Trông quần áo cô đang mặc trên người, xem ra cũng chỉ là nhân viên quèn của một công ty nào đó mà thôi. Tôi sợ tiền lương cả một năm của cô cũng không đủ bồi thường xe của tôi ấy chứ? Vậy mà cô còn dám dõng dạc lớn tiếng nói có thể bồi thường hay sao?”
Hàn Mộc Tử cảm thấy đối phương rất vô lý. Thái độ của cô cũng đâu có vấn đề gì. Vậy mà đối phương vẫn cứ hung hãng mắng chửi cô như vậy.
“Thật sự rất xin lỗi cô. Nhưng tôi cũng đã nói, muốn tôi bồi thường bao nhiêu tôi cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Tại sao cô còn liên tục dùng lời nói xúc phạm tôi như vậy? Tôi có bồi thường nổi hay không liên quan gì đến Chẳng phải chỉ cần tôi chịu bồi thường là xong việc rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...