Cô Vợ Đánh Tráo

“Tôi… Tiểu Nhan, không phải như cô nghĩ đâu.” Thấy sắc mặt của Tiểu Nhan trở nên lạnh lùng, Trương Ngọc cũng muốn nổi giận, nhưng cô ta sợ sau khi mình nổi giận rồi thì sau này Tiểu Nhan sẽ lấy việc công trả thù riêng, cho nên đành phải nuốt cơn giận xuống.

“Chờ kết quả đi.” Nói xong Tiểu Nhan trực tiếp rời đi.

Trương Ngọc đứng ở tại chỗ siết chặt nắm tay.

Con nhỏ để tiện đáng chết! Đợi đến lúc tôi được Tập đoàn nhà họ Dạ chọn rồi, để coi các người còn có thể kiêu ngạo được nữa hay không.

Tuy nhiên Tiểu Nhan đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, xét đến cùng thì Dạ Mạc Thâm cũng đã từng làm cấp trên của cô ấy, cho nên lúc trước khi cô ấy gọi điện thoại cho Dạ Mạc Thâm vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng vì Mộc Tử, cô ấy chỉ có thể nhắm mắt làm liều.

Khi cô ấy đứng bên cạnh giới thiệu nhà thiết kế cho Dạ Mạc Thâm nghe thì đối phương lại lười nhác mà nói một câu.

“Kêu cô ta tự mình tới gặp tôi.”

“Cái, cái gì?”

Tiểu Nhan cho rằng mình đã nghe lầm bèn nói: “Anh Dạ à…

“Sao? Nhà thiết kế nổi tiếng Shelly muốn nhường đơn đặt hàng lớn như vậy cho người khác à?”

Tiểu Nhan lập tức đáp: “Anh hiểu lầm rồi thưa anh Dạ, Shelly của chúng tôi là bà chủ của công ty, cho nên…”

“Cho nên cô ta không phải nhà thiết kế?”

“Đúng vậy.

“Sau hai giờ chiều tôi có thời gian rảnh, kêu cô ta liên hệ với tôi.

Tiểu Nhan còn muốn nói thêm gì đó, kết quả Dạ Mạc Thâm đã cúp máy ngang.


Nghe di động truyền tới tiếng tút tút, Tiểu Nhan tức giận đến mức không nói nên lời, nhưng cô ấy đã đồng ý với Hàn Mộc Tử rồi, cho nên cô ấy chỉ có thể gọi điện thoại qua thêm lần nữa, nhưng ai mà ngờ cái tên khốn Dạ Mạc Thâm này lại trực tiếp tắt máy.

Mẹ nó, chẳng lẽ tên khốn này muốn ép Mộc Tử sao?

Cô ấy tuyệt đối sẽ không để anh đạt được ý đồ.

Hai giờ chiều.

Dạ Mạc Thầm mất hồn nhìn chằm chằm di động, một lúc sau Tiêu Túc đẩy cửa tiến vào.

“Thưa anh Dạ, có người của công ty thiết kể tới tìm anh.”

Tới rồi sao?

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm hơi cong lên, sau đó anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Tiêu Túc hỏi: “Anh Dạ? Đó là ai vậy?”

Dạ Mạc Thâm vừa sải bước đi ra ngoài vừa nói: “Không liên quan tới cậu.”

Nói xong anh đi thẳng xuống dưới lầu, hoàn toàn không tự giác nghĩ rằng mình gọi người ta vào bên trong phòng nghỉ chỉ là vì… trong lòng đã gấp không chờ nổi nữa.

Tiểu Nhan chờ ở dưới lầu trong tâm trạng căng thẳng, cô ấy không hề nói cho Hàn Mộc Tử biết chuyện này đã tự làm chủ chạy tới chỗ của Dạ Mạc Thâm, cô ấy nghĩ dù sao mình cũng đã tới, chắc Dạ Mạc Thâm sẽ không từ chối đâu nhỉ?

Dạ Mạc Thâm đương nhiên biết Tiểu Nhan, năm năm trước anh đã quen biết cô gái này rồi.

Cho nên khi anh nhìn thấy bóng người đang chờ ở dưới lầu một lúc lâu, ánh mắt và biểu cảm của Dạ Mạc Thâm lập tức trở nên âm u.

“Cô ta đâu?”


Đối mặt với ánh mắt sắc bén của anh, Tiểu Nhan cảm thấy da đầu tê dại, cô đáp: “Anh Dạ à, Shelly còn bận chuyện khác, cho nên… tôi tới đây bàn bạn với anh về vấn đề lựa chọn nhà thiết kế trước.”

Nghe vậy, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm hiện lên sự nguy hiểm, anh dùng giọng nói mang theo sự uy nghiêm nói: “Tôi đã nói rồi kia mà?”

“Há?”

“Kêu cô ta tự mình tới tìm tôi.”

Tiểu Nhan do dự nói: “Nhưng mà…”

“Nếu không thì cứ hủy bỏ đơn đặt hàng đi.”

Sắc mặt của Tiểu Nhan lập tức trở nên tải nhợt, cô ấy nói: “Anh Dạ à, anh không thể như vậy được, bây giờ Mộc Tử là bà chủ của công ty chúng tôi!”

Mộc Tử? Cái tên xa lạ này khiến Dạ Mạc Thâm hơi sửng sốt, nhưng một lát sau anh mới phản ứng lại, thấp giọng hỏi: “Mộc Tử?

Đây là tên hiện tại của cô ta à?”

Rất tốt, ngay cả tên cũng sửa lại luôn.

Cô làm vậy là đang định hoàn toàn xóa bỏ quá khứ sao?

Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: “Trên hợp đồng có nói là không thể chọn cô ta sao?”

“Kêu cô ta tới gặp tôi trong vòng nửa tiếng nữa, nếu không…

“Tự gánh lấy hậu quả.” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng như tuyết rơi giữa tháng mười hai, giọng điệu của anh lạnh lẽo đến cùng cực, khiến người nghe phải run rẩy.


Dạ Mạc Thâm không hề liếc nhìn cô ấy một cái đã xoay người rời đi.

Bên trong văn phòng, Hàn Mộc Tử đang nghiêm túc vẽ bản thiết kế cho Lâm Thanh Thanh, sau đó đau đầu xoa trán mình.

Những phần Lâm Thanh Thanh yêu cầu thật là… độc đáo.

Nhưng may mà cô không phải người hay bực tức, vì thế cô sẽ cố gắng điều chỉnh sao cho phù hợp với yêu cầu và sở thích của khách hàng nhất, sau cùng kết hợp vào bên trong tác phẩm của mình.

Cửa bị đẩy mở ra, Tiểu Nhan thở hồng hộc lao tới trước mặt cô.

“Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử Vi nhăn mày lại, hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Nhan chán nản ngồi xuống trước mặt cô, sau đó lên tiếng giải thích: “Tôi liên hệ với Dạ Mạc Thâm rồi, nhưng không ngờ tên khốn đó lại yêu cầu cô phải tự qua đó gặp anh ta, tôi không muốn làm phiền cô cho nên đã tự mình đi tới Tập đoàn nhà họ Dạ. Tôi vốn cho rằng tôi đến chỗ anh ta rồi anh ta sẽ chấp nhận, nhưng ai ngờ tên khốn đó không thèm nể nang gì tôi mà trực tiếp xoay người rời đi, còn nói…

Hàn Mộc Tử làm như không thèm để ý tới mà tiếp tục cúi đầu vẽ tác phẩm, lại tùy tiện hỏi: “Nói cái gì?”

“Còn nói muốn cô tự mình đi qua đó gặp anh ta, nếu cô không đi thì coi như hủy hợp đồng với công ty của chúng ta.”

Ngòi bút của Hàn Mộc Tử khẽ dừng lại.

Thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nói: “Coi như hủy bỏ hợp đồng sao?”

Thật đúng là khiến người ta đau đầu mà. Rốt cuộc cái tên Dạ Mạc Thâm này… anh đang định làm gì đây?

“Mộc Tử, hay là chúng ta đừng mở công ty nữa, tôi thấy chắc chắn anh ta đang cố ý, tên khốn này thật quá đáng, thời gian đã qua lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn còn muốn làm nhục cô nữa sao?”

Làm nhục sao?

Hàn Mộc Tử cụp mắt xuống, đúng vậy, năm năm trước anh quăng cho cô một tờ giấy ly hôn, cho dù cô có cầu xin thế nào anh cũng không muốn gặp cô một lần, hơn nữa còn không cho cô tiến vào biệt thự Giang Hải và công ty dù chỉ một bước.

Năm năm sau anh lại tới công ty của cô hạ đơn đặt hàng, sau đó yêu cầu cô đi qua chỗ anh phục vụ cho anh.


Bình thường những chuyện này đối với Hàn Mộc Tử mà nói chỉ là những công việc phải làm.

Nhưng đổi lại là Dạ Mạc Thâm thì lại biến thành một sự nhục nhã.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử im lặng trong chốc lát, sau đó buông bút nói: “Tôi đi qua đó gặp anh ta.”

Tiểu Nhan lập tức căng thẳng đứng dậy nói: “Mộc Tử à, cô đừng đi, cùng lắm thì chúng ta không mở công ty nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô chịu uất ức.”

Nghe cô ấy nói vậy, Hàn Mộc Tử Vi hơi mỉm cười, sau đó duỗi tay nhéo mặt của Tiểu Nhan.

“Uất ức gì chứ? Làm nghề như chúng ta có ai chưa từng chịu chút uất ức đâu chứ? Một chút uất ức cũng không chịu được thì sau này chúng ta lấy cái gì mà ăn đây?”

Tiểu Nhan vừa nghe vậy hốc mắt lập tức đỏ lên, cô ấy nói: “Nhưng mà anh không giống người khác, anh ta chính là…”

“Bây giờ đối với tôi mà nói, anh ta không khác gì người khác cả.”

“Thật sao? Nhưng rõ ràng cô…

“Được rồi, tôi đi gặp anh ta để ổn định cảm xúc của hai bên trước, tôi không đền nổi số tiền vi phạm hợp đồng đâu.”

“Cô nói dối, sao lại không đền nổi chứ? Anh của cô thương cô như vậy, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm để cô chịu uất ức như thế. Hay là chúng ta nhờ anh của cô giúp đỡ đi.”

Nghe cô ấy nhắc tới Hàn Thanh, sắc mặt của Hàn Mộc Tử lập tức trở nên nghiêm khắc, cô nói: “Không thể “Mộc Tử…

“Sau khi tôi đi gặp anh ta rồi, cô không được gọi điện thoại báo cho anh của tôi biết đâu đấy.”

Từ sau khi cô trở lại nhà họ Hàn, Hàn Thanh đã làm quá nhiều chuyện cho cô, nhiều đến mức anh ta đã quên mất mình nên làm cái gì, cô không thể tiếp tục liên lụy anh trai của mình nữa.

Tiểu Nhan thấy cô hung dữ như thế thì biết là cô đang nghiêm túc, vì thế chỉ có thể hừ một tiếng, tỏ vẻ mình không đồng ý cũng không phủ nhận.

Sau khi nói chuyện với Tiểu Nhan xong, Hàn Mộc Tử đi ra khỏi văn phòng, sắc mặt của cô lập tức trở nên âm trầm.

Dạ Mạc Thâm… để cô nhìn thử rốt cuộc anh muốn làm nhục cô tới khi nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui