Cô Vợ Đánh Tráo

Sau khi Dạ Mạc Thâm trở về công ty thì Tiêu Túc lại ngạc nhiên khi phát hiện hình như trên mặt anh có thêm dấu năm ngón tay.

Nhưng đang yên đang lành tại sao trên mặt anh Dạ lại có dấu năm ngón tay chứ? Là kẻ nào không sợ chết dám đánh anh Dạ?

Mà điều càng khiến Tiêu Túc cảm thấy kỳ quái hơn chính là biểu cảm trên mặt Dạ Mạc Thâm lại không hề âm u mà ngược lại là vẻ mặt vui vẻ đắc ý!

Là do cảm giác của cậu ta gặp trục trặc rồi sao?

Nếu không thì tại sao Dạ Mạc Thâm bị người ta đánh, không chỉ không tức giận mà trong mắt còn hiện lên sự vui vẻ thế kia?

Tiêu Túc thật sự không nhịn được mà nổi lên lòng tò mò.

“Anh Dạ à, mặt anh làm sao vậy?”

Nghe thấy giọng nói của Tiêu Túc, Dạ Mạc Thâm mới giật mình phản ứng lại, sau đó liếc mắt lạnh lùng nhìn cậu ta một cái.

Tiêu Túc rụt cổ nói: “Anh Dạ à, mặt của anh… thật sự không sao chứ? Có cần tôi đi mua thuốc về cho anh bôi lên hay không?”

“Cút!”

Sau một lúc lâu, Dạ Mạc Thâm mới khó chịu thốt ra một chữ.

Được rồi, cậu ta vẫn đừng nên hỏi thì hơn. Chờ sau khi Tiêu Túc “cút ra ngoài rồi, Dạ

Mạc Thâm mới lấy di động ra định đặt lịch hẹn, nhưng lúc này anh đột nhiên phát hiện mình không hề có số điện thoại của người phụ nữ kia.


Ngay cả Facebook…

Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh tối sầm lại.

Anh nhất định phải kêu cô kết bạn với mình trong lần gặp mặt kế tiếp mới được.

Dạ Mạc Thâm âm thầm hạ quyết tâm, sau đó lại cất di động vào.

Ngày hôm sau.

Sau khi Tiểu Nhan phát đơn đặt hàng của Dạ Mạc Thâm ra xong thì đắc ý nói: “Công ty của chúng ta có rất nhiều nguồn lực, chỉ cần các anh chị nghiêm túc làm việc thì chắc chắn tiền thưởng sẽ không ít.

Công ty mới mở thôi đã có một vị diễn viên nữ hàng đầu trong nước đặt hàng, sau đó lại thêm một vị nữa. Mà lúc này… lại thêm một đơn đặt hàng lớn.

Mọi người không nhịn được mà bất ngờ thốt lên.

Mặc dù có Hàn Thanh chống lưng, nhưng nguồn lực như thế này cũng quá tốt rồi? Một đơn đặt hàng lại thêm một đơn đặt hàng khác, những người này đều không coi tiền là tiền sao?

“Dạ Mạc Thâm? Chẳng lẽ khách hàng lần này của chúng ta là Tổng giám đốc Dạ Mạc Thâm của Tập đoàn nhà họ Dạ?”

Sau khi Thư Quả nhìn thấy hợp đồng kia thì lập tức mở to hai mắt hỏi.

Ngay cả Trương Ngọc ngồi bên cạnh nghe vậy cũng không nhìn được mà tiến lại gần.

“Là Tập đoàn nhà họ Dạ ở Bắc Thành sao? Thật hả?”


Lý Tuấn Phong chống cằm làm như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó anh ta nói: “Ngay cả Tập đoàn nhà họ Dạ ở Bắc Thành cũng tới sao? Xem ra cái cô Mộc Tử này còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.

Nghe vậy, Trương Ngọc khó chịu nói: “Hứ, có cái gì lợi hại đâu chứ? Nói không chừng cô ta đã sử dụng đường ngang ngõ tắt gì đó rồi đấy!”

“Chậc, cô chịu thua người ta một chút thì sẽ chết sao?”

Lãnh Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời nói chua lòm của Trương Ngọc thì lập tức nói móc cô ta một câu.

Trương Ngọc lập tức nổi đóa nói: “Lãnh Nguyệt Nguyệt, cô bị bệnh hả? Tôi đụng chạm gì tới cô sao?”

Lãnh Nguyệt Nguyệt cười mỉa mai đáp: “Tôi có nhắc tới tên của cô à? Chỉ là hạng quần chúng thôi thì cũng đừng quá kiêu ngạo.

Trương Ngọc nói: “Có phải sau khi người phụ nữ kia giao đơn đặt hàng thiết kế của Lâm Tinh Hỏa cho cô, cô đã bị mua chuộc rồi đúng không? Đừng quên ngay từ đầu cô cũng đã từng ghét cô ta, nhưng không ngờ bây giờ cô lại công kích tôi vì cô ta.”

“Trương Ngọc à, xin cô phân biệt cho rõ ràng, sở dĩ tôi lấy được đơn hàng thiết kế kia là bởi vì tôi có bản lĩnh, tôi ghét cô ta là bởi vì tôi cảm thấy năng lực của tôi mạnh hơn cô ta, nhưng hôm nay tôi cũng xin nói cho cô nghe một câu, chỉ có những người yếu ớt vô dụng, tâm hồn đen tối mới không thèm nhìn đến sự cố gắng của người khác, hơn nữa còn ba lần bốn lượt phủ nhận sự cố gắng của cô ta, đồng thời còn tự tay hất nước bẩn lên trên người đối phương nữa chứ. Trương Ngọc à, cô chính là loại người này đúng không?”

Vương An gật đầu nói hùa theo: “Nữ thần Nguyệt Nguyệt nói rất đúng, nói có sách mách có chứng, Trương Ngọc à, cô không thể phục người ta được sao? Tập đoàn nhà họ Dạ ở Bắc Thành là tập đoàn thuộc tầm cỡ thế nào? Cho dù cô có muốn sử dụng đường ngang ngõ tắt thì cũng chưa chắc lọt vào mắt xanh của người ta đâu.”

Tiêu Y Y cũng hiếm khi ngây ngô gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Thư Quả đảo mắt một vòng, sau đó thấp giọng cười nói: “Trương Ngọc à, tâm lý của cô quá âm u, cô Mộc Tử không phải là loại người đó đâu.”

“Cô thôi đi Thư Quả à, đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì, chắc chắn cô vẫn còn hận Mộc Tử chuyện lần trước cô ta nói cô bắt chước cho tới tận bây giờ, đừng có mà ở đó ra vẻ mình là đóa sen trắng nữa.”


Nghe vậy, Thư Quả chớp chớp mắt nói: “Chuyện đó vốn dĩ chính là lỗi của tôi, huống hồ cô Mộc Tử chỉ đang hướng dẫn tôi để tôi nhớ kỹ mà làm tốt hơn ở những lần sau mà thôi, có vấn đề gì sao?”

“Mấy người đừng làm ồn nữa, nghe mà nhức lỗ tai!”

Tiểu Nhan cho rằng họ chỉ ghét có một mình Mộc Tử, nhưng không ngờ trong đảm của họ lại chia rẽ trầm trọng như vậy, sau cùng, cô ấy cũng chỉ có thể nói: “Lần này Tập đoàn nhà họ Dạ sẽ lựa chọn một nhà thiết kế ở bên trong các anh chị, cho nên các anh chị phải nộp cho tôi một bản thiết kế mà bình thường mình ưng ý nhất để tôi đưa cho khách hàng tham khảo.”

“Chúng tôi đều có cơ hội?”

Biểu cảm của Trương Ngọc lập tức thay đổi, ngón tay cũng siết chặt lại vào nhau, nếu cô ta có thể nhận được sự ưu ái của Tập đoàn nhà họ Dạ thì…

Nghĩ đến đây, Trương Ngọc lập tức quay trở lại bàn làm việc của mình.

Tới buổi chiều, Tiểu Nhan quay lại để nhận tác phẩm mà mọi người nộp lên, cô ấy mới vừa đi ra khỏi văn phòng thì một bóng người đã đi theo phía sau cô ấy.

Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì lập tức nở nụ cười mỉa mai.

“Tôi biết ngay là có người không ngồi chờ được mà.”

Thư Quả vén tóc trên trán ra sau đầu, nói: “Mấy người đoán cô ta sẽ thành công hay thất bại đây?”

Lý Tuấn Phong nhún vai tỏ vẻ không sao cả, nói: “Dù sao tôi cũng không quan tâm, tôi từ chối thiết kế quần áo cho một người đàn ông. Không biết khi nào mới có một người đẹp tới đây nữa?”

Lúc Tiểu Nhan chuẩn bị đi vào thang máy thì bỗng nhiên có người gọi cô ấy lại.

Cô ấy quay đầu lại thì thấy Trương Ngọc đang đi đến trước mặt mình.

Cô ta tỏ vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “ờm… Tiểu Nhan à, lúc trước tôi vẫn luôn nói móc cạnh khỏe cô, đó là lỗi của tôi.”


Tiểu Nhan hơi nhíu mày lại nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái.

“Cô đổi tính rồi à?”

“Há?”

“Nếu không tại sao cô lại đột nhiên chạy đến chỗ của tôi chứ? Tôi rất bận, không rảnh nghe đâu.”

Có thể là do quen biết Hàn Mộc Tử lâu rồi cho nên tính cách của Tiểu Nhan cũng trở nên không khác gì cô lắm, cô ấy hoàn toàn không muốn vui vẻ nói chuyện với những người đáng ghét thế này.

“Tiểu Nhan, cô đừng như vậy mà, cô coi nè, đây là lọ nước hoa lúc trước tôi mang về từ bên nước Pháp, là phiên bản giới hạn đấy.”

Trương Ngọc nhét lọ nước hoa vào trong tay Tiểu Nhan, Tiểu Nhan sửng sốt nhìn hộp nước nước hoa sau đó lại nhìn Trương Ngọc, đột nhiên cô ấy hiểu ra mọi chuyện.

“Tôi hiểu rồi, thì ra là cô muốn hối lộ tôi.” Tiểu Nhan lập tức bật cười mỉa mai.

Sắc mặt của Trương Ngọc nhanh chóng thay đổi, cô ta miễn cưỡng cười nói: “Đừng nói ra những lời chói tai như vậy mà, đây không phải hối lộ, đây chỉ là một chút lòng thành của tôi mà thôi, sau này nếu có đồ tốt, tôi sẽ mang tặng cho cô.”

“Rồi sao nữa?”

Tiểu Nhan nhìn lọ nước hoa kia rồi nói tiếp: “Chắc cô sẽ không cho rằng lần này cô tặng cho tôi một lọ nước hoa phiên bản giới hạn thì tôi sẽ giúp cô được chọn đó chứ?”

Trương Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ gọi: “Tiểu Nhan…”

“Tôi nói cho cô biết, lần này khách hàng sẽ tự lựa chọn nhà thiết kế, không liên quan gì tới tôi cả, cho nên cô cũng đừng hy vọng lấy được bất cứ chỗ tốt nào từ tôi.”

“Tiểu Nhan, tôi biết lần này khách hàng sự tự chọn, nhưng mà… cô có thể giúp tôi loại bỏ bớt một vài bản thiết kế, sau đó lại nói tốt cho tôi vài câu ở trước mặt khách hàng hay không?”

Cô ta càng nói, ánh mắt của Tiểu Nhan càng trở nên lạnh lùng. Cuối cùng cô ấy không muốn nói chuyện với cô ta nữa, thậm chí còn hơi ghét bỏ cô ta, cô ấy nói: “Cô quá để tiện rồi đấy? Những đơn đặt hàng này đại biểu cho toàn bộ công ty, nếu tôi làm ra loại hành vi này, đến lúc đó nếu khách hàng không vừa ý thì ai sẽ ra mặt gánh vác trách nhiệm này đây? Trương Ngọc, xem ra cô không nghe lọt tại những lời lần trước Mộc Tử nói rồi, cho đến tận bây giờ, cô cũng chưa hề nghiêm túc nghiên cứu những khuyết điểm trong tác phẩm của cô, vậy mà lại còn chạy tới chỗ tôi giở trò bẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui