Cô Vợ Đánh Tráo

Nhà họ Hàn

Trời đã khuya, nhưng Hàn Thanh vẫn tìm bác sĩ tới xử lý vết thương trên tay của Hàn Mộc Tử một lần nữa.

“Được rồi, vết thương trên tay cô Hàn mấy ngày này tạm thời không nên đụng vào nước, tốt nhất là không nên dùng tay làm việc. Qua mấy ngày nữa sẽ từ từ hồi phục. Mấy ngày gần đây, cố gắng ăn uống thanh đạm một chút.”

“Cảm ơn.” Hàn Thanh vẻ mặt lãnh đạm bảo chủ Kim đưa bác sĩ về nhà.

“Em có nghe thấy bác sĩ nói gì

Hàn Mộc Tử ngồi ở trên sô pha, có không?” chút bất lực nói: “Nghe thấy rồi, vậy thì tối nay em tắm rửa thế nào đây? Không lẽ mấy ngày nay không cần tắm rửa luôn sao?”

Hàn Thanh suy nghĩ một chút, trực tiếp nói: “Để Tiểu Nhan đến giúp em đi.”

“… cái này thì không cần đâu. Thực ra, em nghĩ rằng bọc một chiếc túi trên tay là được rồi.”

Hàn Thanh hơi thở trầm xuống nhìn chằm chằm vào Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử bị anh ấy nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, chỉ có thể mỉm cười, “Được rồi, vậy thì em không tắm là được rồi. Em lên lầu nghỉ ngơi trước. Hơi mệt rồi.”

“Ù.”

Hàn Mộc Tử trở về phòng mình và thấy rằng Đậu nhỏ đã ngủ rồi.

Cô bước đến bên giường và nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của Đậu nhỏ, khuôn mặt này… thật sự giống rất giống với người đó.

Năm năm qua, Hàn Thanh luôn bảo cô về nước, nhưng mà cô không quay về, chỉ vì không muốn gặp lại người đó.

Vốn dĩ tưởng rằng Bắc Thành lớn như vậy, cho dù cô có quay lại cũng không nhất định là gặp lại anh, nhưng mà không ngờ rằng… cô mới quay về chưa được bao lâu, lại đụng phải anh.


Hơn nữa lại còn là mặt đối mặt … Đây là điều mà Hàn Mộc Tử chưa từng nghĩ tới.

Dạ Mạc Thâm.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Hàn Mộc Tử tối sầm lại, cô đứng dậy chầm chậm đi tới bên ngoài phòng tắm, nhưng đột nhiên lại có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, liền xoay người đi mở cửa.

Một người giúp việc đứng ngoài cửa, vẻ mặt cung kính nhìn cô.

“Cô Mộc Tử, cô có muốn đi tắm không? Tôi có thể giúp cô.”

Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Vậy thì cô vào giúp tôi xả nước đi, nhẹ một chút, Đậu nhỏ đang ngủ.”

Người giúp việc suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Hay là cô Mộc Tử vào phòng khách tắm rửa, tắm xong rồi quay lại, tôi sẽ ở đó phục vụ cô.”

“Được rồi, tôi đi lấy quần áo.”

Hàn Mộc Tử trở lại phòng lấy quần áo, sau đó đi theo người giúp việc đến phòng khách.

Người giúp việc trước tiên xả nước giúp cô, Hàn Mộc Tử dưới sự giúp đỡ của cô ấy đã tắm xong rồi mặc quần áo.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Cô Mộc Tử, đã gần mười hai giờ rồi.”


Đã gần mười hai giờ rồi sao? Tiểu Nhan cũng không biết đã về chưa, Hàn Mộc Tử sau khi về phòng thì lấy điện thoại di động ra, có chút vụng về muốn mở điện thoại, điện thoại của cô là khóa vân tay, nhưng ngón tay bị băng gạc che kín, hoàn toàn không mở khóa được.

Cuối cùng Hàn Mộc Tử đến điện thoại di động cũng không mở được, chỉ có thể đi vào phòng sách tìm Hàn Thanh.

Quả nhiên, đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.

“Anh hai.”

“Sao lại chạy qua đây? Vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Hàn Thanh cau mày, bất mãn nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh hai, hôm nay công ty tăng ca, em lại không ở công ty, để Tiểu Nhan một mình trở về có an toàn không? Có thể ”

Nghe vậy, Hàn Thanh hiểu ý cô gật đầu: “Được, em đi nghỉ ngơi đi, anh đi đón người.”

“Cám ơn anh.”

Hàn Mộc Tử bây giờ mới vừa lòng thoả ý gật đầu, sau đó trở về phòng ngủ.

Tiểu Nhan, đừng nói chị gái không giúp em, chị đây đã tạo cho cô một cô hội lớn rôi.

Ngày hôm sau, khi Hàn Mộc Tử tỉnh dậy, nhìn thấy Đậu nhỏ đang nằm bên cạnh mình, vẻ mặt đau lòng nhìn cô.

Cô sững người một lúc, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Đậu nhỏ sao vậy?”

Đậu nhỏ bị cô gọi như vậy, hai mắt đột nhiên đỏ lên, sau đó cúi đầu xuống nhìn ngón tay của cô, “Mẹ, mẹ bị thương rồi.”


Nghe vậy, Hàn Mộc Tử bây giờ mới nhớ ra tay mình đang bị quấn băng gạc, cô bất lực thở dài một hơi.

“Chỉ là một vết thương nhỏ, không nghiêm trọng đâu.”

“Mẹ nói dối!” Đậu nhỏ hừ một tiếng và chỉ vào ngón tay của cô một cách tức giận: “Nếu là vết thương nhỏ, mẹ sẽ bị không quấn nhiều băng gạc như vậy. Mẹ ơi… xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho Đậu nhỏ biết đi, Đậu nhỏ sẽ giúp mẹ báo thù! ”

Hàn Mộc Tử điềm đạm cười: “Không có chuyện gì cả, chỉ là hôm qua mẹ không cẩn thận bị mảnh thủy tinh đụng vào. Qua hai ngày nữa sẽ không sao đâu.”

Đậu nhỏ nhảy qua ôm lấy cổ cô và âu yếm chạm vào: “Mẹ ơi, sau này mẹ mang theo Đậu nhỏ có được không?”

“Không được. Mặc dù tay Hàn Mộc

Tử quần đầy băng gạc nhưng vẫn có thể nhấc lên đặt lên đầu Đậu nhỏ và vuốt ve nhẹ nhàng nói: “Khi mẹ làm việc thì không có thời gian chăm sóc Đậu nhỏ. Đậu nhỏ cần phải ở nhà và tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa … Kể từ khi trở về nước đến giờ, mẹ có lẽ đã sống ổn định ở đây. Vốn dĩ, mẹ muốn tìm một trường học cho con ở Tô Thành, nhưng mà… cậu của con đã mở công ty cho hai mẹ con chúng ta, vậy thì có lẽ mẹ nên cân nhắc mua một căn nhà nhỏ ở đây. Sau khi mẹ tìm được trường tốt cho con, mẹ sẽ mua một căn nhà ở gần đó.”

Nghe tin sắp đi học, Đậu nhỏ lẩm bẩm một tiếng: “Mẹ ơi, Đậu nhỏ không muốn đi học, Đậu nhỏ muốn ở bên mẹ mãi mãi.”

Nói xong, Đậu nhỏ vẫn mạnh mẽ ôm lấy cổ Hàn Mộc Tử.

“Khụ khụ, còn còn không nhẹ tay mẹ sắp bị con làm ngạt thở rồi.” Hàn Mộc Tử không bằng lòng nói, đôi tay của Đậu nhỏ đang quấn lấy cổ cô mới buông lỏng một chút.

“Không học làm sao mà được? Tới lúc đó nếu như con một chữ bẻ đôi còn không biết, không lẽ muốn mẹ nuôi con mãi vậy sao?”

“Hừ, Đậu nhỏ không cần mẹ nuôi, Đậu nhỏ có thể tự nuôi bản thân, Đậu nhỏ còn có thể nuôi mẹ!”

Hàn Mộc Tử nghe xong không nhịn được cười nói: “Được rồi, vậy thì khi mẹ già rồi sẽ để cho Đậu nhỏ nuôi được không, vì vậy Đậu nhỏ vẫn phải đến trường để học tập.

Tương lai, con không phải muốn trở thành một cảnh sát phục vụ tổ quốc sao?”

“Đúng vậy.” Khi cô ấy nói vậy, Đậu nhỏ liền gật đầu: “Vậy thì Đậu nhỏ phải nghe lời mẹ ~”


“Thế mới ngoan”

Tiếng gõ cửa.

“Mộc Tử?”

“Là giọng của dì Tiểu Nhan, con sẽ đi mở cửa.” Tiểu Mộc Đậu vội vàng nhảy xuống giường, sau đó đi ra mở cửa.

“Di Tiểu Nhan.”

“A, chào Đậu nhỏ!” Tiểu Nhan lén lút bước vào, sau đó xoa xao đầu Đậu nhỏ trước khi đi về phía Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử ngồi dậy tựa vào giường.

“Sao cô lại qua đây?”

“Qua xem thử tay cô thế nào rồi.” Tiểu Nhan bước đến bên giường của cô rồi ngồi xuống, Đậu nhỏ ở bên nhìn thấy cảnh này liền ngoan ngoãn chạy sang một bên chơi một mình.

“Tay không sao. Tối hôm qua bác sĩ đã xử lý rồi, nghỉ ngơi vài ngày là lành thôi.”

“Hay là mấy ngày này cô đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Không được.” Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Tôi phải đi, phải đích thân xem bản vẽ thiết kế mới của bọn họ.”

“Tôi đem đến nhà cho cô có được không?”

“Không được, đúng rồi, tay tôi bị thương rồi không thể sử dụng điện thoại di động. Cô có thể giúp tôi lấy điện thoại di động xem thử có ai gọi điện cho tôi, hoặc xem khách hàng có yêu cầu gì mới không?”

Tiểu Nhan đi đến bàn cầm điện thoại di động của cô lên, cô ấy biết mật khẩu của cô, nhập vào là được rồi.

“Ồ, Zalo của cô nổ tung rồi, nhiều người đã thêm bạn bè với cậu như vậy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui