” Thôi đừng để ý tới cô ấy nữa, tôi cảm thấy hình như não của cô ấy có vấn đề rồi.”
“Tôi còn tưởng rằng vừa rồi cô ấy nói không đi cùng chúng ta, sau đó lại nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ, nhìn chằm chằm bóng lưng người ta còn chưa tính. Bây giờ cô ấy lại hỏi chúng ta ban nãy có người nào bước qua hay không. Đây không phải là bị tâm thần hay là kiểu suy nhược thần kinh hay gì!”
Một số cô gái cũng dần bỏ đi trong khi phàn nàn về cô ấy.
Tiểu Nhan đứng đó hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó cô nhìn về hướng Dạ Mạc Thâm đã biến mất, phát hiện anh ta lên một chiếc xe, liền cần thận phân biệt biển số của chiếc xe đó, hình như mở đầu biển số xe chính là của thành phố Bắc Thành…
Không phải cô nhìn nhầm, cũng không phải ảo giác, đúng là cô đã gặp anh.
Duyên phận……
Thật sự là một điều tuyệt vời nhưng bên cạnh đó thậm chí nó vẫn là một chuyện khủng khiếp.
Sắc mặt Tiểu Nhan lại trắng bệch, sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi đó.
Sau khi Hàn Mộc Tử cùng Đậu nhỏ trở lại xe, Đậu nhỏ đã ngủ say trong vòng tay cô, bàn tay nhỏ bé vẫn ôm chặt lấy eo của mẹ mình.
Đây là thói quen của Đậu nhỏ, mỗi khi đi ra ngoài, nếu muốn ngủ, cậu đều duỗi tay ra ôm chặt Hàn Mộc Tử, có lẽ vì sợ cô đột nhiên biến mất.
Hàn Mộc Tử vừa xoa đầu cậu vừa tựa vào lưng ghế.
Cô không biết sẽ bị kẹt ở đây bao lâu trong đêm nay.
Đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại bỗng rung lên, Hàn Mộc Tử lướt qua một cái, là tin nhắn của Hàn Thanh.
“Đang ở đâu rồi?”
Nhìn thấy Hàn Thanh, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy vô cùng giận anh, vì vậy đáp lại một câu: “Cảm ơn chủ ý của anh nhé, chúng em hiện đang bị mắc kẹt trên đường cao tốc.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Hàn Thanh chỉ trong chớp mắt đã trả lời lại, qua mấy chữ này, Hàn Mộc Tử gần như có thể nhìn thấy hắn đang cau mày cầm điện thoại đầu kia, thật sự là quá sinh động.
Hàn Mộc Tử biết là anh sẽ nhanh gọi đến cho cô để hỏi rình hình nên đã gửi cho anh một tin nhắn.
“Đậu nhỏ đang ngủ.”
Bên kia khựng lại một chút, thật lâu sau mới trả lời lại.
“Làm sao em biết anh muốn gọi?”
[Nếu không em làm sao có thể là em gái của anh? Phía trước có xe Công an đang xử lý, cũng chờ khá lâu rồi. “Sao em không nói với anh sớm hơn, anh sẽ nhanh chóng đến đón em ngay.”
Hàn Mộc Tử gần như có thể thấy được Hàn Thanh không thèm nghĩ tới cái gì, chỉ là đứng dậy đi ra ngoài, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn.
“Không cần tới đón em, lát nữa chúng em liền rời đi.”
Nhưng bên kia lại không có hồi âm, Hàn Mộc Tử có chút vô lực, chắc là lúc này anh đã chuẩn bị lên xe đi rồi.
Bịch!
Đúng lúc này, Tiểu Nhan đã về, mở cửa xe ngồi vào, Hàn Mộc Tử vô thức cúi người về phía trước, chặn hơi lạnh cho Đậu nhỏ..
“Cô trở lại rồi?”“- Hàn Mộc Tử nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Nhan vừa rồi sợ hãi vô cùng, cho nên hiện tại sắc mặt vẫn là tái nhợt, sau khi cùng Hàn Mộc Tử nhìn nhau, dường như không đề ý tới vẻ mặt của cô, chỉ ngây người gật đầu.
Hàn Mộc Tử nhìn cô một cái: “Cô làm sao vậy?”
“Hả?”- Giọng Tiểu Nhan có chút lớn, sau khi nhận ra giọng nói của mình có thể hơn ồn, làm Đậu nhỏ tỉnh giấc, cô nhanh chóng vươn tay che miệng, lắc đầu nói nhỏ: “Không có gì.”
“Không có gì?“- Hàn Mộc Tử nhìn ánh mắt né tránh của nàng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhướng mày: “Sắc mặt trắng bệch như ma, cô còn nói mình không sao?”
Nghe thấy cô nói vậy, Tiểu Nhan vội vàng vươn tay che mặt.
Mặt cô ấy thật sự trắng bệch đến vậy sao? Có tệ lắm không.
Tiểu Nhan nhanh chóng lấy gương ra cho cô xem, thấy sắc mặt thật tệ, liền lấy phấn má ra trang điểm, nhưng Hàn Mộc Tử bên cạnh lại thấp giọng nói: “Không cần phải trang điểm, ánh mắt cô đã phản bội cô rồi. Nào, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô có chuyện gì đó không ổn từ nãy giờ. Thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy? “
Động tác tay của Tiểu Nhan dừng lại, một lúc sau, cô đóng hộp phấn má lại, sau đó nhìn Hàn Mộc Tử, nghiêm túc nói: “Thật ra, tôi đau bụng muốn đi *a!”
Hàn Mộc Tử: “…”
“Nhưng làm gì có nhà vệ sinh ở vùng núi cằn cỗi này ở đâu? Tôi chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Tôi chịu đựng đến nỗi đổ hết mồ hôi lạnh.”
Hàn Mộc Tử: “…”
“Hu hu, em rất muốn đi vệ sinh.”- Tiểu Nhan xoa má cười khan, có trời mới biết cô hoảng sợ rất nhiều để che giấu cảm xúc, còn ngượng ngùng như vậy.
Cũng may không có trai đẹp ở trong xe, nếu không … cô sẽ không bao giờ còn mặt mũi gì nữa sau khi nói ra những lời này.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan mím môi gượng cười.
//
“Làm sao vậy? Cô không nhịn được nổi nữa sao?”
Một giọng nói nhàn nhạt từ bên cạnh truyền đến, Tiểu Nhan quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Mộc Tử đang nhìn mình cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng tựa hồ đóng băng, tựa hồ mọi chuyện đều có thề được phản ánh từ bên trong.
Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy những gì mình vừa nói chỉ là tự giễu cợt bản thân trước mặt cô, kỳ thật có lẽ cô đã biết mình đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, điều này không ngăn cản cô ấy hành động ngu ngốc đến cùng.
Dù sao Hàn Mộc Tử cũng không nghĩ tới người đó, nàng chỉ đơn giản nhắm mắt ngồi ở một bên, không trả lời câu hỏi của Hàn Mộc Tử, cũng không muốn tiếp tục giả bộ nữa.
Cô không muốn nói, Hàn Mộc Tử cũng không ép cô trả lời.
Suy cho cùng, ai cũng có bí mật của riêng mình, và bí mật của Tiểu Nhan chỉ có cô ấy mới có thể bảo vệ được.
Con đường lúc đầu đông đúc nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên êm ái, xe chạy nhanh trong bóng tối, dần dần Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa lúc tiếng nói của Tiểu Nhan bỗng truyền đến.
“Cô ngủ trước một lúc nữa đi.
Vừa nãy tôi đã ngủ một lúc rồi nên bây giờ không còn buồn ngủ nữa. Đề tôi xem đường là được rồi, hơn nữa chúng ta còn có chú Nam ở đây.”
“Ừm.”- Hàn Mộc Tử gật đầu, sau đó dựa vào ghế, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chẳng bao lâu, hơi thở của cô đã trở nên đều đặn.
Tiểu Nhan quay đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hàn Mộc Tử, vẻ mặt có chút thay đổi.
Chao ôi, lần này hy vọng hai người không đụng độ người đàn ông đó, nếu không … Cô thực sự không biết phải làm thế nào.
Có lẽ Mộc Tử sẽ là người bất lực nhất.
Suy cho cùng, đó là người đã khiến cô ấy tồn thương sâu sắc nhất, nhưng … đồng thời, anh ta cũng là người mà Mộc Tử đã yêu vô cùng sâu đậm.