“Thôi quay lại làm việc, làm việc!”
Hàn Mộc Tử dẫn Đậu Nhỏ đến khu đồ tươi sống, Đậu Nhỏ tuy nhỏ nhưng giúp mẹ đẩy xe mua hàng, chủ động đi tới trước mặt Hàn Mộc Tử, nói: “Mẹ, dì Tiểu Nhân làm món cá diêu hồng kho là ngon nhất, lát nữa chúng ta mua một con cá rồi cất vào tủ lạnh, buổi tối chúng ta sẽ đợi dì Tiểu Nhan trở về nấu ăn, có được không? “
“Được, vậy chúng ta đi xem một chút.”
“Đồng ý!”
Hai mẹ con vào sạp ngắm nghía cả nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một con cá thật béo, rồi lại sang hàng bên cạnh chọn thịt bò.
Đừng nhìn Đậu nhỏ chỉ có đôi má tròn trịa, thân hình nhỏ gây, nhưng thật ra cậu ấy thật sự là một tín đồ ăn vặt, thích quấn quýt lấy Tiểu Nhan đòi cô làm đồ ăn ngon cho cậu ấy, lúc đi siêu thị mua đồ ăn ngon cũng vô cùng vui vẻ.
Chi trong một thời gian ngắn, Đậu nhỏ đã bỏ thêm rất nhiều thứ vào giỏ hàng.
Khi ở nước ngoài, phần lớn đều là Tiểu Nhân đưa Đậu nhỏ đi siêu thị, cho nên Hàn Mộc Tử rất ít đặt chân đến những chỗ như thế này, cho dù có đi cũng gần như mua đồ dùng hàng ngày nên cũng không biết chọn lựa những loại hàng tươi sống như thế này.
Tuy nhiên, Đậu nhỏ có thể nhanh chóng phân biệt được đâu là ngon, đâu là tươi, và sau đó bỏ vào giỏ hàng khi thấy thích hợp, còn đồ không ngon tất nhiên cậu không hề nhìn tới.
Khi họ bước ra khỏi khu thực phẩm tươi sống, xe đẩy hàng đã nhanh chóng đầy ắp.
“Mẹ nói cục cưng này, mấy kĩ năng này đều là học từ dì Tiểu Nhan sao?”
Đậu nhỏ gật đầu: “Vâng, mẹ ơi, mấy lúc mẹ bận ở nhà tìm cảm hứng thiết kế, con và dì Tiểu Nhân sẽ đi siêu thị mua đồ. Dì Tiểu Nhân còn dạy con mua như thế nào, mua cái n Nói xong, Đậu nhỏ hất cằm kiêu ngạo, muốn được cô khen ngợi.
Hàn Mộc Tử vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, không chút do dự khen ngợi: “Con thật tuyệt vời đó, Đậu nhỏ của mẹ, lớn lên con có muốn làm đầu bếp không?”
Nghe thấy, Đậu nhỏ lập tức lắc đầu: “Không muốn!”
“Vì sao vậy nè?”
“Dì Tiểu Nhan nói, khuôn mặt xinh đẹp của con nếu con sau này muốn trở thành minh tỉnh mới không bị lãng phí tài nguyên.”
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô gái này đã dạy hư cái gì cho Đậu nhỏ rồi?
Cô cười nhạt, vội vàng hỏi: “Đậu nhỏ muốn trở thành minh tinh sao?”
Đậu nhỏ lại lắc đầu: “Con cũng không thích.”
Nụ cười của Hàn Mộc Tử lại mở rộng: “Vậy Đậu nhỏ muốn làm gì?”
Đậu Nhỏ bất ngờ vẫy tay trong không khí: “Mẹ ơi, Đậu Nhỏ sẽ là một người lính trong tương lai và phục vụ đất nước!”
Nghe cậu nhỏ nói vậy, bước chân của Hàn Mộc Tử đột nhiên chậm rãi lại, Đậu nhỏ ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Không có gì.”- Hàn Mộc Tử dừng lại, cúi đầu nắn nắn thịt trên má Đậu nhỏ: “Ước mơ này rất đẹp, chỉ cần Đậu nhỏ thích, mẹ sẽ không ngăn cản con.”
“Cảm ơn mẹ! Con biết mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ Đậu nhỏ!”
Đầu Đậu nhỏ ôm mặt Hàn Mộc Tử xoa xoa, sau đó vỗ nhẹ hôn lên má cô, nụ cười trong mắt Hàn Mộc Tử sâu hơn một chút: “Chúng ta… đi thôi. Bây giờ chúng ta hãy lên tầng hai dạo một vòng và mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày nhé. “
“Nhưng mẹ ơi, cái giỏ hàng này có thể không vừa, chúng ta tính tiền trước rồi hãng lên lầu hai ~”
“Được thôi.”
Sau đó Hàn Mộc Tử đưa Đậu nhỏ đến quầy tính tiền để thanh toán, xong xuôi cất đồ đạc sang một bên trước, hai mẹ con cùng nhau lên lầu hai.
Sau khi lên lầu hai, Hàn Mộc Tử tình cờ nhìn thấy gian hàng quần áo ở đó, phát hiện có một bộ có thiết kế khá độc đáo nên không khỏi bước tới xem xét kỹ hơn.
Đậu nhỏ nhìn xung quanh và đột nhiên nói: “Mẹ ơi, đợi con ở đây, con sẽ đẩy một cái xe đẩy hàng mới đến đây ~”
“Được rồi, Đậu nhỏ cần thận một chút.”
Có lẽ là khả năng tự lập của Đậu nhỏ quá mạnh, nên Hàn Mộc Tử rất an tâm với cậu bé, câu muốn đi cô liền cho phép cậu di.
Đậu nhỏ chạy nhanh đến chỗ xếp xe đầy xe hàng.
//
Tống An không nhịn được đuổi theo xem thử, kết quả vẫn không tìm thấy được bóng dáng của viên đậu đỏ dễ thương kia.
Mà Dạ Mạc Thâm ở đằng xa có lẽ đang sốt ruột chờ đợi, anh đầy xe hàng tới cạnh dì của mình, lạnh lùng hỏi: “Lại có chuyện gì nữa vậy?”
“Không có chuyện gì.”- Tống An lắc đầu: “Tôi vừa rồi nhìn thấy một đứa trẻ trông rất đáng yêu, cái trán nhỏ cũng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu. Không ngờ mới có một lúc mà nó đã biến mất rồi.”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm không khỏi nhíu mày nói: “Thích thì dì có thể sinh ra một đứa mà.”
Tống An trừng mắt nhìn anh: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi từng này tuổi rồi mà còn đòi sinh em bé, không phải là đang nói đùa đấy chứ?”
Nói xong, Tống An Nhã xoay người rời đi, Dạ Mạc Thâm mặt cũng không biểu cảm đi theo sát bên cạnh.
Tống An trước đó lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ cậu cũng mau cưới cho mình một người vợ, sinh một đứa con đi, như vậy sau này tôi cũng sẽ được thăng lên chức bà, dù sao dì hiện tại cũng không bận việc, đến lúc đó có thể giúp hai vợ chồng nhà cậu chăm sóc con cái “.
Nghe thấy hai chữ sinh con, vẻ mặt Dạ Mạc Thâm trở nên ảm đạm.
Đột nhiên anh lại nghĩ đến …
Năm năm trước, khi Thẩm Kiều khó khăn cầu xin anh ta giữ lại đứa trẻ.
Nếu … Nếu lúc đó cô ấy không rời đi, đứa trẻ năm đó bây giờ có phải đã được năm tuổi rồi?
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm không khỏi nở một nụ cười khổ.
Có phải anh ấy bị điên rồi? Đứa trẻ đó không phải là con của anh ta, thế mà anh ta đang mong đợi đứa trẻ này ra đời? Dạ Mạc Thâm nhắm mắt lại, xoa bóp thái dương đau nhức.
“Về sau đừng nhắc tới những chuyện kiểu như thế này nữa, phiền phức lắm.”
Tống An quay đầu trừng hắn: “Cậu cho rằng tôi muốn nhắc tới sao? Tuổi cũng không còn trẻ đâu.
Hay là muốn học hỏi dì của cậu đây sống một mình đến già rồi chết trong cô độc? Như vậy không được đâu.
Nếu như cậu thật sự cô đơn mà chết, ta sau này xuống suối vàng rồi vĩnh viễn không có mặt mũi nhìn mẹ cậu đâu.
“.. Đừng nhắc đến chuyện này nữa.“- Dạ Mạc Thâm bất mãn lầm bầm khi nghe cô nói về chuyện suối vàng này nọ, trong lòng không hề thoải mái.
Tống An ngắt giọng: “Cái gì mà đừng nhắc tới. Yêu cầu của cậu cũng nhiều quá đấy. Người như cậu … trừ đẹp trai và giàu có ra thì cậu chỉ có hai bàn tay trắng thôi. Bảo sao đến bây giờ vẫn còn muốn chơi trò độc thân vui vẻ.”
Ngoài đẹp trai và giàu có ra thì chỉ còn hai bàn tay trắng?
Dạ Mạc Thâm: “…”
“Thôi được rồi, đi khu thực phẩm tươi sống dưới lầu mua một ít đồ ăn tươi sống đi!”.