Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Tôi chạy đến thành phố phụ cận đi siêu thị cho dì?”
“Đi siêu thị giúp thì có sao? Lúc nào cũng tới làm phiền người dì này.
Làm đạo hiếu cho dì của cậu một lần bằng cách đi siêu thị mua đồ giúp thì có vấn đề gì không?”
Vừa nói xong, Tống An liếc xéo Dạ Mạc Thâm.
“Tôi không đi.“ -Dạ Mạc Thâm trực tiếp từ chối: “Dì tự mình đi đi.”
“Chắc chắn rồi chứ?.“- Tống An trực tiếp đứng lên: “Vậy thì cậu chở tôi qua đó.”
Dạ Mạc Thâm có chút không vui, mím môi mỏng trầm mặc.
“Làm sao nữa? Làm chuyện báo hiếu thì còn phải có vấn đề gì nữa?”
“Không phải ở ngay dưới lầu sao? Vẫn muốn tôi đưa dì tới đó sao?”
“Đi càng nhiều người càng tốt, đi nhanh lên, nhanh chân.”
Mặc dù Dạ Mạc Thâm nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn cùng Tống An đi xuống thang máy.
“Để dì nói cho cậu biết, không khí ở thành phố Tô Thị tốt hơn rất nhiều so với thành phố Bắc Thành.
Thành phố Bắc quá đông. Cậu có biết rằng dì của cậu thỉnh thoảng không thể lên đường đi làm không?
Vừa hay bệnh viện của dì chuyển đi nơi khác. Dì mới có thể được chuyền đến thành phố Tô Thị, nó cũng không dễ dàng gì. “
Sau khi vào siêu thị, Tống An thở dài nói, liền kêu Dạ Mạc Thâm đi theo đẩy xe mua hàng, Dạ Mạc Thâm tuy rằng sốt ruột, nhưng thân thể vẫn là thành thật nghe lời người dì của mình.
Về cơ bản, hoàn toàn ngoan ngoãn làm theo những gì Tống An sai bảo.
Sự xuất hiện của Dạ Mạc Thâm khiến không ít cô gái trong siêu thị thích thú, tụ tập nhìn anh chằm chằm.
“Trời ạ, người đàn ông đó thật đẹp trai, là bạn gái bên cạnh sao?”
“Cô mù rồi sao, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết đấy là mẹ anh ta rồi?”
“Không thể nào, trông còn trẻ thế kia cơ mà.”
“Vừa nhìn qua là biết con dòng cháu giống, được nuôi dưỡng, dạy dỗ tốt. Nhìn kỹ thì thấy đường nét của họ cũng thực sự khá giống nhau.
Trời ơi, tôi thực sự muốn hỏi anh ấy đã có bạn gái chưa, sau đó có thể thêm Zalohay gì đó không.”
“Suy nghĩ nhiều rồi, loại đàn ông này sẽ không thích cô đâu. Chắc hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ chờ anh ta chọn, còn cô thì không có đặc điểm gì nổi bật. Mắc gì người ta lại thích cô chứ?”
Vài nhân viên phục vụ nhìn về phía Dạ Mạc Thâm và Tống An, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Dạ Mạc Thâm không ngừng nhíu mày, tựa hồ đã nghe thấy những lời đó, nhưng vẫn giả vờ bỏ ngoài tai, không nghe thấy những lời đó.
Tống An nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán, cười hỏi Cố Mạc Thâm: “Có vẻ như sức hấp dẫn của cháu trai tôi là không thể suy giảm, các cô gái luôn ưa chuộng cậu ở khắp mọi nơi.”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm có chút không vui, nhắc nhở bà: “Dì.”
“Được, được rồi, không trêu chọc cậu nữa, tôi biết cậu là người không nên chọc vào.”- Tống An thở dài không giải thích được, bất lực nói: “Từ khi Thẩm Kiều rời đi, cậu đã…”
“Dì nhỏ!”- Cái tên này như chạm phải vảy ngược của Dạ Mạc Thâm, anh cau mày bất mãn dừng lại.
Tống An nhướng mày, cong môi:”Dì không nói gì nữa, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Cả hai nhanh chóng hướng đến phía tầng hai.
Không lâu sau Dạ Mạc Thâm và Tống An lên lầu hai.
Hàn Mộc Tử tự mình dẫn Đậu nhỏ đi siêu thị, sau khi bước vào, Đậu nhỏ ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, con cởi mũ ra được không?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử đưa mắt nhìn xung quanh, có lẽ hôm nay có duyên cớ gì đó mà đám phóng viên không đi theo hai người bọn họ, không có người đến chụp ảnh hay quay phim.
Hơn nữa, có lẽ là do hôm qua cô ấy mới trở về Trung Quốc nên mới có phóng viên đến theo dõi, nếu hôm nay còn theo dõi nữa chắc là cũng vô nghĩa, cho nên sau này có thể an tâm một chút rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử gật đầu nói: “Được, con có thể cởi mũ ra.”
Khi Đậu nhỏ nghe thấy, nó vui mừng bỏ mũ xuống, nói:”Cảm ơn mẹ.”
Hàn Mộc Tử vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Đi thôi, chúng ta tìm một cái xe đẩy hàng, sau đó đi khu thực phẩm tươi sống trước.”
“Mẹ ơi, con sẽ đẩy!“- Đậu nhỏ lập tức xung phong mà giẫm lên đôi chân ngắn ngủn của mình để đẩy xe hàng.
Mấy cô gái vừa thảo luận về Dạ Mạc Thâm vẫn còn đang say sưa buôn chuyện thì bỗng dưng nhìn thấy Đậu nhỏ đi ngang qua, kết quả là chỉ sau khi lướt qua một lượt, người nào người nấy đã hai mắt trợn tròn sửng sốt, kéo giật tay áo của nhau.
“Cô thấy chưa, những gì tôi nói đều đúng, đàn ông chất lượng cao đều không còn nữa rồi, tôi còn tưởng anh ta chưa có bạn gái, không ngờ ngay cả con trai anh ta cũng đã lớn đến mức này rồi!”
“Con trai? Cô đang nói cái quái gì vậy?”
“Cô mau nhìn đứa nhỏ kia kìa, có giống hệt người đàn ông vừa nãy đi ngang qua không?”
Người bạn của cô gái nhìn theo hướng cô ấy chỉ, ngay lập tức liền thốt lên: “Mẹ kiếp, đây có phải là một cái lò khuôn mẫu tuyệt vời nhất Trái Đất không vậy? Sao lại giống y đúc như thế này? Tôi còn đang nghĩ về việc yêu cầu kết bạn Zalovới anh ta, thế quái nào anh ấy ngay cả con trai cũng có rồi như thế này, đúng là vạn tiễn xuyên tim tôi mài! “
“Người ta chắc là đang cùng nhau đi dạo siêu thị đó. Lạnh hết cả sống lưng. Anh chàng đẹp trai vừa có bạn gái rồi, vừa có gia đình rồi.
Quên đi, lần sau không dám nghĩ tới nữa.”
Một trong số đó không kìm được mà gọi Đậu nhỏ: “Này cậu nhóc, bố cậu lên lầu rồi.”
Đậu nhỏ nở một nụ cười, và chỉ vào mình một cách dễ thương:”Chị gái gọi em à?”
“Oa, thật đáng yêu! Hoàn toàn khác với người đàn ông có tính cách lạnh lùng ban nãy!”
Vài người phụ nữ không nhịn được đi tới chỗ Đậu nhỏ, kéo một chiếc xe đẩy hàng ra cho cậu, gật đầu nói: “Đúng rồi, chúng ta đang gọi cậu đấy, bố của cậu đang ở trên lầu hai rồi.”
Cô còn nghĩ mình thật là có lòng tốt đi nhắc nhở.
Đậu nhỏ chớp chớp đôi mắt trong veo, tuy không hiểu cô gái trẻ đang nói gì nhưng có vẻ tốt bụng nên anh gật đầu: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp, em biết rồi.”
“Đáng yêu quá … chị có thể …
véo mặt em một chút được không?”
Một trong số họ đã thực sự không kiểm soát được và đưa ra yêu cầu thô lỗ.
Đậu nhỏ sửng sốt trong chốc lát, liền duỗi một ngón tay ra, vừa lúc cô gái tưởng chỉ có thể nhéo nhéo, hắn nghiêm túc lắc lắc ngón tay út trắng nõn: “Không được đâu.”
Cô gái hơi thất vọng, và những cô gái xung quanh cậu cũng có chút tiếc nuối.
Cộc cộc.
Có tiếng giày cao gót từ xa truyền đến.
Hàn Mộc Tử xuất hiện trước mặt vài người, khoác trên vai một cái túi, mỉm cười: “Xin chào, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Mẹ.” -Đậu nhỏ bước lại chỗ Hàn Mộc Tử, nắm tay nàng.
Nghe thấy Đậu nhỏ gọi mẹ, vẻ mặt của vài cô gái có chút ngượng ngùng: “Thật xin lỗi, cô này, con của cô thật dễ thương, nên chúng tôi …
mới đi tới chào hỏi cậu ấy một chút.”
Trong mấy trường hợp như thế này, Hàn Mộc Tử gần như đã quen, nhưng vì phép lịch sự nên vẫn hỏi trước.
“Hóa ra là vậy, Đậu nhỏ tạm biệt các chị đi con, chúng ta còn phải tiếp tục đi mua sắm đồ dùng cần thiết.”
“Tạm biệt các chị.”
Sau khi Hàn Mộc Tử mỉm cười chào hỏi, liền dẫn Đậu nhỏ rời đi.
Ngay sau khi cô ấy rời đi, một số cô gái lại tụm năm tụm bảy lại bàn tán.
“Đã thấy chưa? Vợ người ta có nhiều khí chất và thần thái như vậy, không phải là người mà chúng ta có thể so sánh được.”
LÊg Vẫn là đừng mơ mộng hão huyền nữa, trở về tiếp tục chuyển hàng thôi.”
“Này, cô xem tại sao bọn họ đi riêng, người vừa nãy thì lên lâu hai, còn cô này lại tới khu đồ tươi sống, sao lại thế này nhỉ?”
“Còn gì nữa, tách nhau ra mua đồ cho tiện, thời gian vô siêu thị của bọn họ cũng khác nhau mà?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...