Cuối cùng Hàn Thanh chỉ có thể nửa ôm nửa kéo Tiểu Nhan về phòng trước, sau khi thu xếp xong cho cô ấy ồn thỏa mới xuống lầu đi tìm Hàn Mộc Tử.
Có lẽ do quá mệt nên sau khi Hàn Mộc Tử uống rượu say thì không hề ồn ào, ngoan ngoãn nằm ngủ trên sô pha.
Nhưng khi Hàn Thanh bước đến thì đột nhiên cô lật người, mắt thấy cô sắp ngã từ trên sô pha xuống sàn nhà lạnh băng thì Hàn Thanh lại tăng nhanh tốc độ tiến lên phía trước đỡ lấy cô, sau đó đặt cô trở về vị trí cũ.
Trải qua một hồi lăn lộn qua lại, trán Hàn Thanh cũng đồ đầy mồ hôi.
Vốn dĩ là một người đàn ông trầm ồn nhưng giờ đây lại khá nhếch nhác.
Hàn Thanh nhìn Hàn Mộc Tử đang còn trong mộng, bất lực lắc đầu: “Mấy đứa chỉ tổ gây rắc rối cho anh, rốt cuộc thì anh là khách hay mấy đứa là khách?”
Thôi bỏ đi, suy cho cùng cũng là em gái anh.
Hàn Thanh là tên yêu thương em gái điên cuồng, cuối cùng vẫn đứng dậy ôm Hàn Mộc Tử trở về phòng.
Sau khi thu dọn hết tất cả Hàn Thanh mới trở về phòng tắm rửa, lúc tiến vào phòng lại phát hiện Đậu nhỏ đang ôm gối nằm bò trên giường, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh ta.
“Bác, bác cực khổ rồi!”
Hàn Thanh cởi cúc áo sơ mi ra, không biết sao lại có cảm giác bị đùa bỡn: “Mau đi ngủ đi.”
Anh ta dặn dò một câu, Đậu nhỏ lập tức lật người đắp chăn lại: “Vậy chúc bác ngủ ngon, mai gặp lại!”
Di chứng sau khi say là đầu nặng chân những, ngày hôm sau khi Hàn Mộc Tử tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, cô xoay người lại chỉ cảm thấy đầu nặng như muốn đòi mạng, nhìn độ sáng trong phòng một cái rồi cô nhịn cảm giác khó chịu mà bò dậy.
Mấy giờ rồi? “Các bạn vào trang trên hình đọc để chúng mình có động lực lên nhiều chương mỗi ngày nhé!”
Hàn Mộc Tử vươn tay cầm lấy di động xem, phát hiện đã là mười giờ sáng, nhưng cũng chẳng hoảng loạn mà đứng dậy đi vào nhà tắm.
Đợi khi cô ăn mặc gọn gàng xuống lầu thì nhìn thấy Hàn Thanh ôm máy tính bản ngồi trên sô pha bàn công việc, giống như đang tiến hành cuộc họp trực tuyến vậy.
Hàn Mộc Tử không chào hỏi anh ta, đi thằng đến phòng bếp rót cho mình một ly nước lọc rồi uống.
Lúc đi ra thì Hàn Thanh đã đóng cuộc gọi video lại: “Tỉnh rồi?”
“Anh, anh không cần đi làm?
Hay là làm mà không cần đến công ty?”
“Anh vốn muôn đến công ty, nhưng mấy đứa khiến anh không sao yên tâm được? Hết đứa này đến đứa khác đều uống nhiều như vậy.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhịn không được mà thè lưỡi, hôm qua mới đầu cô không nghĩ sẽ uống nhiều như vậy, nhưng mà sau đó cứ uống uống mãi, sau đó… thì quên mất rồi.
Mọi việc sau đó quả thực cô không nhớ nổi, nên lúc sau… chỉ có thể nhìn về phía Hàn Thanh hỏi: “Anh, tối qua em không nói bậy bạ gì chứ?”
“Em nói gì?“ Hàn Thanh hỏi ngược lại.
Hàn Mộc Tử có hơi ngượng ngùng mỉm cười: “Điều đó thì sao em biết được, nếu biết thì em đã không cần hỏi anh rồi.”
“Lúc ở nước ngoài, em và cô ấy thường hay như vậy?”
Hàn Mộc Tử chỉ sững sờ hai giây rồi lập tức phản ứng lại mà lắc đầu: “Tuyệt đối không có, chỉ thỉnh thoảng….”
“Thỉnh thoảng?” Hàn Thanh nhướng mày, trong ánh mắt mang theo hơi thở nguy hiểm.
“Không thường xuyên…” Hàn Mộc Tử vội vàng sửa lời, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của Hàn Thanh thì cô nhận ra chuyện này không hay rồi, chỉ có thể vội vàng tiến lên phía trước nói: “Anh, em với cô ấy thỉnh thoảng khi công việc không tốt lắm mới uống vài ly mà thôi, chắc chắn không giống như anh nghĩ đâu, cũng không như tối hôm qua.”
Vì còn nghiêm trọng hơn cả so với trong tưởng tượng của anh ta, và thực ra tối qua họ uống cũng không tính là nhiều.
Ừm, cho nên không thể tính là giống nhau được.
//
Anh là anh trai, anh có lý, cô là người làm em vẫn nên nghe dạy dỗ mới đúng.
“Anh vẫn phải trở về Bắc Thành, em… chừng nào trở về nhà họ Hàn?”
“Có thể…”
“Không thể.”
“Được rồi, em biết rồi. Hai ngày nữa bên kia còn có công việc, đến lúc đó sẽ đi qua.”
“Ừm.”
Sau khi có được đáp án hài lòng thì Hàn Thanh rời đi.
Đợi sau khi anh đi, Hàn Mộc Tử đứng bên cửa sổ có hơi do dự quấn mái tóc dài của mình. Thực ra người anh này của cô nói tốt thì quả thực rất tốt, nhưng mà nhiều lúc anh quá nghiêm khắc, giống như một người cha mà quản cô vậy.
Thực ra mọi việc cô có thể nhượng bộ, nhưng… liên quan đến chuyện tình cảm thì quả thực cô không thể nào nhường bước được.
Mặc dù năm năm nay anh không để bản thân đi xem mắt bởi vì cân nhắc đến chuyện của Đậu nhỏ, cũng nghĩ đến vấn đề tình cảm của cô.
Nhưng mà… những lời vừa nãy của anh ta chứng tỏ…. Anh đã nghĩ đến vấn đề này.
Mà sau này việc cô bị gọi đi xem mặt dường như chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Phải suy nghĩ thật kỹ làm sao để Hàn Thanh quên đi vấn đề này.
Cô đang suy tư thì phía sau chuyền đến bước chân, Tiểu Nhan xuống lầu, gương mặt căng thẳng nhìn cô.
“Anh cô đi rồi?”
Hàn Mộc Tử quay đầu lại: “Đi rồi, sao vậy?”
Tiểu Nhan ôm lấy ngực, bộ dáng đau đớn muốn chết: “Thật là mất mặt chết mà, tối hôm qua tôi say bí tỉ, sáng nay sau khi tôi tỉnh lại phát hiện hoàn toàn không nhớ được chuyện của tối qua!”
“À?“ Bộ dáng Hàn Mộc Tử không mấy quan tâm tiến lên phía trước, bất cần mở miệng: “Vậy thì có gì, tôi cũng say bí tỉ mà.”
“Sao tôi giống cô được?” Tiểu Nhan nhanh chóng đuổi theo bước chân cô, đau khổ nói: “Cô là em gái của anh ấy, mà tôi là trợ lý của cô!”
“Cho nên?“ Hàn Mộc Tử quay đầu, dựa lưng lên ghế, hai tay khoanh trước ngực nhàn nhã nhìn cô ấy.
Tiểu Nhan ôm lấy đầu mình, đau lòng nhức óc: “Dạng phụ nữ vô tâm vô phế như cô sao có thể hiểu được tình cảm của tôi? Tôi không phải là em gái anh ấy, chỉ làm một người phụ nữ bình thường, mà tôi lại uống say trước mặt anh ấy, như vậy chắc chắn chẳng chút hình tượng gì. Sau này trong lòng anh cô, tôi chính là một người phụ nữ vô cùng không ra gì!”
“Không ra gì thì không ra gì, chẳng phải cũng không ảnh hưởng gì đến cô? Lẽ nào…” Hàn Mộc tử nhướng mày, đôi mắt trêu chọc nhìn cô ấy.
Gương mặt Tiểu Nhan chợt thay đổi, lúc này mới chú ý được mình đã làm lộ gì đó, cô ấy hoàn hồn trừng nhìn Hàn Mộc Tử.
“Cô thích anh trai tôi?” Hàn Mộc Tử tụm lại, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Đừng nói bậy!” Tiểu Nhan thụt lùi về sau: “Không có chuyện đó!”