Cô Vợ Đánh Tráo

Hàn Mộc Tử vén mấy lọn tóc rối ra sau tai, cô khẽ cười nói: “Anh ấy quá chú tâm sự nghiệp của bản thân, hay là…cô giúp anh ấy đi?”

Lúc nói câu này, Hàn Mộc Tử đưa mắt nhìn thằng vào Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan nghe vậy, gương mặt trắng trẻo đột nhiên đỏ lựng: “Mộc Tử, cô nói lắng nhăng cái gì đấy? Anh cô chướng mắt kiểu người như tôi còn không kịp!”

Hàn Mộc Tử nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy liền không nhịn được suy nghĩ muốn trêu chọc cô nàng: “Cô đi hỏi anh ấy chưa? Bằng không sao cô lại biết anh ấy chướng mắt mình được?”

“Cô! Không thèm nói chuyện với cô nữa!” Tiểu Nhan hừ một cái, bị cô ấy chọc đến tức tối phải quay qua chỗ khác.

Hàn Mộc Tử nâng môi mỉm cười, không đi trêu cô ấy thêm nữa.

Thu lại nụ cười, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt tỏ ý bất đắc dĩ của Tô Cửu, Hàn Mộc Tử nháy mắt với cô ta, hai người nhìn nhau trộm cười.

Nói đến Tô Cửu, Hàn Mộc Tử vẫn luôn cảm thấy có gì đó rát đáng tiếc, Tô Cửu vẫn luôn làm một thư kí thân cận theo gót Hàn Thanh, mọi chuyện qua tay cô ấy đều được xử lí vô cùng thỏa đáng, nếu như Hàn Thanh có thể lấy được một người vợ đảm đang giỏi việc như vậy là một chuyện may mắn biết nhường nào.

Nhưng không rõ ông Hàn Thanh này không có dây thần kinh yêu đương hay là làm sao, Tô Cửu kè kè bên người bao năm như vậy mà không hề được anh ấy ngó ngàng đến.

Đã nhiều năm như vậy, coi như trái tỉm có đẽo ra từ đá thì cũng phải bị ủ ấm rồi chứ?


Nhưng mà! Hàn Thanh vẫn không hề có động tĩnh gì!

Mọi người ai cũng nhìn ra được Tô Cửu thích Hàn Thanh, nhưng chỉ có mình anh ấy là không hay biết gì.

Khi trước Hàn Mộc Tử còn ám chỉ cho Hàn Thanh rất nhiều lần, nhưng Hàn Thanh vẫn luôn bày ra bộ mặt tôi không biết tôi không hay, cứ như thế mãi, Hàn Mộc Tử dần dần cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Dù sao thì mỗi người đều tự có lựa chọn riêng cho mình, cô không thể vì thấy Tô Cửu tốt mà ép anh ấy phải cưới người ta đúng không.

Chỉ tiếc cho Tô Cửu, từ sau lần đó vẫn luôn đi xem mắt mãi, ai biết vừa xem mắt lại trúng ngay được chân mệnh thiên tử, hai người chưa được một tháng đã chạy đi kết hôn, màn kết hôn chớp nhoáng mới diễn ra không bao lâu thì lại mang thai, mười tháng sau cô ấy sinh được một người con gái, cũng coi như gia đình đầy đủ.

Hơn nữa anh chồng kia của Tô Cửu đúng là đặt cô ấy lên đầu mà chăm, coi như đền bù cho quãng thời gian trước Tô Cửu bị Hàn Thanh ngó lơ.

Kỳ thật theo Hàn Mộc Tử thấy, có thể gả cho một người chồng quan tâm, yêu thương và chở che bản thân, được anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay, cuộc đời này đã không còn gì đáng tiếc nuối nữa rồi.

Chiếc xe vững vàng di hết cả đoạn đường, rất nhanh đã đến nơi ở mới: chung cư Tân Hinh.

Chú Nam lái xe vào gara, đoàn người từ trên xe bước xuống, khi Hàn Mộc Tử định nhấc vali xuống khỏi xe thì lại bị chú Nam chạy qua cướp việc: “Cô Mộc Tử, mấy thứ này để cho chú Nam làm là được rồi!”

“Sao vậy được ạ? Dù sao vali này cũng kéo được mà, không nặng đâu, một mình cháu làm được!”


“Cô cứ đề chú ấy cầm di.” Tô Cửu không nhịn được đứng ra nói đỡ cho chú Nam: “Cô nghĩ chúng ta đi từ quận Lâm đến quận Tô để làm gì?”

Nghe vậy, tay Hàn Mộc Tử sững lại, chú Nam nhanh nhẹn lôi mấy chiếc vali đi tuốt lên đằng trước.

“Đi thôi.” Tô Cửu lắc lắc chùm chìa khóa trước mặt cô: “Tôi đã dặn nhân viên quét dọn phòng cho cô từ mấy hôm trước rồi, thứ gì cần mua cũng đã mua đủ hết, giờ chỉ cần vào là ở được luôn.”

“Wow, thư kí Tô chu đáo quá đi!”

Tiểu Nhan cảm động nhào tới ôm lấy cô ta.

Hàn Mộc Tử dắt tay cậu Đậu nhỏ nhà mình: “Vậy lên xem phòng thôi.”

Mỗi căn nhà trong khu chung cư Tân Hinh đều xây theo phong cách Loft thông hai tầng, ban đầu khi Hàn Mộc Tử nhìn thấy bane mẫu căn nhà trên mạng đã thấy rất ưa thích, cho nên đã đặt mua ngay sau đó.

Đoàn người vào thang máy, Tô Cửu nhịn không được mở miệng nói: “Mộc Tử, thật ra quận Bắc cũng có rất nhiều phòng ở đẹp đẽ, cô cũng đã rất lâu rồi không có gặp ông Hàn, nhà họ Hàn lại ở ngay quận Bắc, sao cô cứ hết lần này đến lần khác chọn mua nhà ở quận Tô vậy? Như vậy đường sá xa xôi, sau này có muốn qua thăm Tập đoàn cũng không tiện nữa!”

Nghe cô ấy nói xong, Hàn Mộc Tử cười nhẹ, con ngươi xinh đẹp lấp loáng ánh sáng: “Bởi vì so với quận Bắc thì tôi càng thích quận Tô hơn chứ sao, hơn nữa cũng chỉ là cách có một cái quận Lân mà thôi, mọi người mà muốn qua đây nhiều lắm cũng mất hai tiếng đồng hồ, mà cùng lắm thì, tôi bớt thời giờ qua đó thăm anh tôi là được!”

“Hẳn là anh Hàn sẽ không ngại xa xôi, dù cho cô Mộc Tử không có thời gian anh ấy cũng sẽ tìm cách để qua thăm cô thôi!”


“Hình như đúng là vậy.”

Trước đây lúc cô vẫn còn ở nước ngoài, mỗi tháng Hàn Thanh sẽ bay ra nước ngoài hai lượt, mỗi lần đều đến thăm cô. Có thời gian rảnh còn ở lại nhà cô một hai hôm. Thậm chí có những khi công việc quá bận, anh ấy chỉ kịp ăn chung với cô một bữa cơm đã vội vội vàng vàng di rồi.

Ngay từ đầu Mộc Tử còn cảm thấy người này… đúng là tận chức tận trách làm tốt bổn phận của một người anh trai, nên mới yêu thương cô em gái này như vậy.

Ai có thể nghĩ tới anh ấy ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ chỉ vì ăn với cô một bữa cơm? Nghe được cô gọi anh ấy một tiếng “Anh ơi”? Sau đó lại tiếp tục về nước làm việc?

Người máy cũng không làm nổi như anh ấy.

“Ài, có một ông anh trai cưng em gái tốt biết mấy, tôi ghen ty. chết mất thôi!” Tiểu Nhan là con gái một, cô chưa từng trải nghiệm loại tình cảm anh chị em như thế này cho nên trước giờ vẫn rất hâm mộ gia đình đông anh em.

Tới phòng, Tô Cửu tiến lên mở rộng cánh cửa.

Sau khi cánh cửa mở ra, Tiểu Nhan mở đầu xông vào, theo sát phía sau cô ấy là Đậu nhỏ.

“Wow, đúng là căn phòng kiểu Loft nè, mới nhìn đã ưng con mắt ngay rồi!”

“Mắt chọn đồ của mẹ mình đúng là đỉnh!” Đậu nhỏ cũng nhanh nhảu khen bà mẹ của mình, so sánh với Đậu nhỏ thì Tiểu Nhan càng giống một bé con “nhớn”, hai người phấn khích chạy loạn trong phòng, sau đó nhanh chóng dọc theo cầu thang xoắn ốc bước lên tầng.

Hàn Mộc Tử như thể đã quá quen với bầu không khí như này, cô không có biểu cảm quá khích nào mà tỉ mỉ nhìn xung quanh đánh giá, Tô Cửu đi dạo cùng cô: “Thật ra từ trước lúc cô mua căn nhà này thì anh Hàn đã mua sẵn cho cô một căn biệt thự, nhưng không ngờ là nhà họ Hàn có nhiều tài sản đến vậy, nhưng cô vẫn tự rút tiền túi của mình ra để mua Nghe cô ấy nói Hàn Mộc Tử không nhịn được mà nở nụ cười: “Tại tôi thích phong cách thế này, rất tuyệt.”


“Cũng phải, căn hộ trang trí theo phong cach Loft đúng là rất đẹp, nhà của tôi thiết kế kiểu Châu Âu, cũng ổn lắm!”

Hai người nói nói, liền ngồi xuống sofa ngoài phòng khách, hoàn toàn không quan tâm tới tiếng hoan hô vui thích vọng từ trên tầng xuống.

“À đúng rồi, cô Mộc Tử, lần này cô về nước đã tìm được công việc chưa?”

Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừm, cũng có tìm vài chỗ. Nhưng mà công việc của tôi thì cô cũng biết đấy, tính chất khá là tự do, cho nên cũng không cần đi làm chính thức.”

Tô Cửu: “Theo ý của anh Hàn thì nếu cô Mộc Tử đã có ý về nước phát triển, chẳng bằng tự lập một công ty riêng!”

“Lập công ty riêng? Thật ra Hàn Mộc Tử cũng có nghĩ đến chuyện này, chỉ là..vài năm nay cô vẫn luôn cảm thấy bản thân lười vận động, trừ việc phải ra ngoài đi tìm linh cảm để thiết kế trang phục thì cô còn phải chăm lo cho Đậu nhỏ, cho nên vẫn luôn làm việc kiều freelancer.

Lúc rỗi thì nhận một lời đơn hàng, không rảnh thì từ chối, rất tự do tự tại.

Cho nên trong giới thời trang, Hàn Mộc Tử nồi tiếng là nhà thiết kế tự do lông nhông nhất.

“Cứ xem sao đã, tôi còn chưa nghĩ kĩ càng, có thời gian tôi sẽ suy xét việc này.”

Tô Cửu gật đầu, cô ta lấy chìa khóa từ trong túi xách để lên bàn, bàn giao cũng ồn thỏa rồi cô ta liền rời đi.

Hàn Mộc Tử bước tới cửa sổ nhìn xuống khung cảnh vườn hoa muôn màu.

Cuối cùng… Cô cũng về nước rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui