“Không phải anh muốn ly hôn sao?”“- Thẩm Kiều cắn chặt răng, cô hít sâu một hơi, cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời dồn nén trong lòng: “Vậy tôi đồng ý cùng anh đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.”
Nói xong những lời này, Thẩm Kiều không quan tâm đến biểu hiện trên mặt của Dạ Mạc Thâm, cô chỉ cảm thấy sau khi nói xong những lời này, tảng đá lớn đè nén trong lòng cô bấy lâu nay đã hoàn toàn biến mất.
Có lẽ, trong lòng của chính bản thân cô cũng muốn hai người ly hôn.
Suy cho cùng, hai người không thể tin tưởng lẫn nhau, ở bên cạnh luôn ghen tuông mù quáng với nhau thì cả quãng đời còn lại cũng sẽ không hạnh phúc nổi.
Sự chia ly có khi lại là kết quả tốt nhất cho cả hai người bọn họ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều lại ngẩng đầu lên, cắn môi dưới: “Đi cùng tôi đến Cục Dân chính đi Dạ Mạc Thâm, sau khi hoàn thành tất cả thủ tục rườm rà đó, tôi sẽ không bao giờ đến quấy rây anh nữa.”
Mới vừa ngầng đầu lên, Thẩm Kiều kinh ngạc phát hiện Dạ Mạc Thâm không biết đã đến trước mặt cô từ lúc nào, rồi đột nhiên tay anh ấy vươn lên nắn lấy cằm của cô.
“Làm thủ tục ly hôn?”- Dạ Mạc Thâm nheo mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào mắt cô, khoảng cách giữa hai người dường như chỉ cách vài gang tấc, tay anh siết lấy cằm của cô cơ hồ còn có thể cảm nhận được lớp phấn son bồn bột ở trên đó.
Lớp phấn đó chạm vào tay anh khiến Dạ Mạc Thâm vô thức nhíu mày lại, không rõ là anh đang suy nghĩ cái gì, lúc trước hay đùa giốn véo lấy đôi má của cô liền có thể chạm vào gò má trắng nõn mềm mại, còn đàn hồi như nước, nhưng bây giờ … tất cả những gì anh chạm vào đều là bột phấn.
Điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng bất mãn, đang yên đang lành tại sao lại phải trang điểm thành như thế này?
“Đúng vậy.”- Thẩm Kiều bị hơi ấm truyền đến từ đầu ngón tay anh làm cho choáng váng một chút, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, vươn tay nắm lấy cổ tay áo Dạ Mạc Thâm sau đó dùng sức từ từ đầy tay anh. Tay anh dần buông ra, cô khẽ nói: “Tôi đã làm anh thất vọng rồi. Tôi sợ rằng cuộc họp hôm nay của anh sẽ phải bị trì hoãn một chút. Chúng ta bây giờ đi làm thủ tục ly hôn đi, sẽ nhanh thôi.”
“Nhanh như vậy đã có ý muốn thoát khỏi tôi? Muốn cao chạy xa bay cùng tên tình nhân đó rồi? Nóng lòng đến với nhau như vậy sao?”
Dạ Mạc Thâm cong môi mỉa mai, dưới mắt sắc lạnh không hở ra một chút tia ấm áp nào.
Cô không trả lời, Dạ Mạc Thâm vẫn như đang quay cuồng trong suy nghĩ của chính mình, cứ nhìn cô chằm chằm, không hề rời mắt một giây nào.
Một lúc lâu sau, bên ngoài bống vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Túc từ bên ngoài nhắc nhở: “Anh Dạ, cuộc họp đã sắp bắt đầu rồi.”
Dạ Mạc Thâm tỉnh táo lại, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Muốn làm thủ tục thì có thể làm thủ tục, nhưng hiện tại tôi không có thời gian, phiền cô ra ngoài chờ một chút.”
Nói xong, Dạ Mạc Thâm liền lăn xe lăn đi ra ngoài.
Thẩm Kiểu quay đầu đuổi kịp hắn, không chút nghĩ ngợi nói: “Đại khái là tôi phải chờ trong bao lâu nữa, cho tôi một cái mốc thời gian nhất định đi?”
“Ha, mới mấy ngày không di làm, cô đã không nhớ nổi cuộc họp của tập đoàn nhà họ Dạ sẽ diễn ra trong bao lâu nữa rồi? Hay là muốn vào trong trải nghiệm thêm lần nữa cô mới nhớ nổi ra?”
Nghe thấy anh nói vậy, bước chân của Thẩm Kiểu đột nhiên khựng lại.
Một khi cuộc họp hội đồng này bắt đầu, phải đợi ít nhất hai tiếng đồng hồ, cô suy nghĩ một lúc: “Chờ anh hoàn thành cuộc họp xong chúng ta sẽ liền đi làm thủ tục ly hôn có được không?”
Anh không trả lời, thân người lăn trên bánh xe đi ra ngoài.
“Được thôi, tôi sẽ đến phòng khách chờ anh hai tiếng nữa.”
Sau đó, Thẩm Kiều trực tiếp đi về phía phòng chờ của công ty, không đề ý đến câu trả lời của Dạ Mạc Thâm, thấy cô bước nhanh, bóng dáng gầy gò của cô dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh, Dạ Mạc Thâm bất giác nhíu mày..
Người phụ nữ này … vừa mới biến mất vài ngày sau đó, tại sao lại cảm thấy như cô ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác như vậy.
“Cậu Dạ, cuộc họp phải bắt đầu ngay thôi.“- Tiêu Túc tiến lên nhắc nhở.
“Tôi biết.“- Dạ Mạc Thâm không kiên nhẫn lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng liếc anh một cái.
Trong phong chờ.
Thẩm Kiều một mình ngồi chờ đợi.
Bởi vì Dạ Mạc Thâm không có thư ký, Tiêu Túc lại vào cùng vào phòng họp với anh, cô ở trong phòng nghỉ hồi lâu cũng không có người tới trông coi. Cũng may Thẩm Kiểu rất quen thuộc với nơi này, dù sao cuộc họp bình thường cũng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cô thản nhiên bước tới phòng trà tự pha cho mình một cốc nước trà xanh ấm, lúc sau lại một mình trở về bàn tiếp tục ngồi chờ.
Nếu như nói chỉ là chờ đợi, trải qua một giờ thôi cũng đủ khiến người ta mệt nhọc khó chịu, huống chỉ là hai giờ.
Thời gian như dài đằng đẳng từng phút từng phút trôi qua, Thẩm Kiều cảm thấy mình đã ngồi chờ quá thời gian, nhưng khi nhìn thời gian trên điện thoại, cô mới nhận ra chỉ mới qua nửa giờ đồng hồ mà thôi.
Vẫn còn một tiếng rưỡi nữa…
Thẩm Kiều dụi dụi mắt nhìn về chiếc ghế sô pha đối diện, hay là chợp mắt ở đây một chút là xong rồi?
Dù sao thì hôm nay cô đã thức dậy sớm, bây giờ có hơi buồn ngủ.
Sau khi hạ quyết tâm, Thẩm Kiều ngồi trên sô pha, trong tay cầm túi xách, dựa vào đó nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ, thời gian ngủ thật ngon.
Khi tỉnh dậy mở mắt ra liền thấy đã sắp đến hai giờ tới nơi rồi.
Thẩm Kiều vui vẻ đứng dậy, không ngờ thời gian lại vừa vặn đến như vậy, cô nhanh chóng đến tìm Dạ Mạc Thâm lúc này.
Vừa đi ra khỏi phòng khách liền đụng phải Tiêu Túc đang đi tới, Thẩm Kiều trực tiếp chào hỏi.
“Tiêu Túc, Dạ Mạc Thâm ở đâu?
Họp xong chưa?”
Tiêu Túc vốn là định đi về phía này để tìm cô, nhưng tới lúc nhìn thấy cô thì có vẻ ngập ngừng một chút, gãi gãi tai rồi gật nhẹ đầu: “Đã họp xong xuôi rồi, nhưng mà…”
“Vậy tôi sẽ đi tìm anh ấy.”
“Mợ, xin cô chờ một chút.”
Tiêu Túc nắm chặt lấy góc áo của cô, dùng sức kéo cô lại.
Thẩm Kiều quay đầu, vẻ mặt không hiểu lắm nhìn hắn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh Dạ anh ấy … đã kết thúc cuộc họp, nhưng anh ấy lại đi ra ngoài ngay sau đó.”
“Đi ra ngoài? Anh ta đi ra ngoài là có ý gì?”
Tiêu Túc khó khăn vặn vẹo một hồi mới mở miệng nói: “Là vì anh Dạ trong lúc đang họp thì nhận được một cuộc gọi, nghe nói hiện tại có chuyện gấp phải xử lý, cho nên…”
“Cho nên anh ta bỏ mặc tôi ở lại dây?”
Thẩm Kiều đột nhiên cảm thấy thật nực cười, hóa ra cho đến tận lúc này, anh ta … vẫn là không đề cô vào mắt, không hề coi trọng cô chút nào.
“Mợ … anh Dạ không cố ý bỏ rơi cô. Chỉ là tình huống khẩn cấp mà anh ấy không ngờ tới.”
//
Tiêu Túc: “Mợ…”
“Cậu vẫn ngoan cố gọi tôi như vậy?”
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ ngừng gọi.”
“Bây giờ anh hãy cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ tự mình đi tìm anh ta.”
“Nhưng mà anh Dạ thật sự có việc phải đi ra ngoài, hay là cô cứ trở về trước đi?”