“À, không có không có!” Tiểu Nhan cười híp mắt bụm lấy miệng của mình: “Tôi không hiểu lầm gì cả đâu, yên tâm, cô muốn ở nơi này cũng không sao, cùng lắm thì mỗi ngày tôi đến ở cùng cô là được rồi.”
“Vậy tôi cảm ơn cô nhé, hy vọng cô thật sự đến ở cùng tôi, mà không phải vì đến để ké cơm.”
“Tôi khinh! Thẩm Kiều câu này của cô quá đáng lắm luôn!”
Những ngày tiếp theo, Thẩm Kiều vẫn ở khách sạn đến ba bốn hôm, mỗi ngày đều không bước một bước ra khỏi cửa, cuộc sống có thể nói là ăn ngủ rồi ngủ ăn, tất cả mọi thông tin về thế giới đều được cô ngăn cách ở bên ngoài.
Cuộc sống bại liệt với cảm giác của chính mình… cô lại trải qua thấy không tệ.
Nhưng mà, luôn có một số người và việc, sẽ không để cô hưởng thụ sự yên tĩnh chân chính.
Đến ngày thứ năm, mới sáng sớm mà chuông cửa đã reo không ngừng, Thẩm Kiều vẫn còn trong mộng lại bị làm ồn tỉnh giấc.
Trong bất lực cô chỉ đành đi mở cửa, kết quả nhìn thấy mẹ Thẩm đứng ở ngoài, gương mặt kinh ngạc nhìn cô.“Quả nhiên con ở nơi này, con nhóc chết bầm, con thật sự để mẹ tìm hay lắm!”
Nhìn thấy mẹ Thẩm, đầu của Thầm Kiều trống rỗng rất lâu, không đợi cô phản ứng, mẹ Thầm đã chèn người vào trong, phía sau còn dẫn theo một người, là Thầm Nguyệt em gái cô.
“Nguyệt Nguyệt, mau gọi chị.”
Mẹ Thẩm kéo Thẩm Nguyệt đến trước mặt Thẩm Kiều, nịnh nọt nói một câu.
Bọn họ vừa tiến vào, đương nhiên Thẩm Kiều phải nhường chỗ cho bọn họ, do vậy cô bèn đứng bên tường, vừa hay lưng dựa vào trong bức tường lạnh như băng.
Dáng vẻ Thẩm Nguyệt có thể nhìn ra vẻ không hề tình nguyện, ngầng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt kia giăng đầy không sự cam tâm, nỗi hận, phẫn nộ, đủ lại cảm xúc đan xen vào nhau.
Ánh mắt Thầm Kiều lay động, cô nhìn ánh mắt của mình….
“Cô ta không phải là chị con, cô ta đã là cô chủ giàu có nhà họ Hàn, làm sao còn có thể nhận người em không có gì như con chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt mẹ Thẩm đột nhiên thay đồi, sau đó giả cười nói: “Xin lỗi nhé Kiều Kiều, Nguyệt Nguyệt đang làm nũng với con thôi, sợ con không nhận nó. Nhưng dù sao thì các con cũng cùng nhau lớn lên. Tình cảm giữa các con rất sâu, Nguyệt Nguyệt chính là em gái của con, so với em gái ruột còn thân hơn, Kiều Kiều… trước kia con cũng luôn yêu thương nó mà phải không?”
“Hừ, ai cần cô ta thương? Mẹ buông con ra?“ Thẩm Nguyệt vẫy khỏi tay của bà ta, trề môi: “Con không thèm cô ta thương con, cô ta sẽ không nhận đứa em gái là con nữa đâu.”
Thẩm Nguyệt tùy hứng, điểm này Thẩm Kiều biết rõ.
Nhưng Thẩm Kiều vẫn xem cô ta như em gái của mình, cho nên cô ta sẽ có phản ứng như vậy, Thẩm Kiều cũng sớm đoán ra được, chỉ có thể lạnh nhạt mở miệng nói: “Bà ấy nói không sai, chị quả thực là chị em.”
Nghe vậy, Thẩm Nguyệt giống như không thể tin nồi, do dự nhìn cô: “Chị, chị… chị vẫn muốn nhận người em này sao?”
Thẩm Kiều cười nhạt nói: “Tại sao lại không muốn nhận?”
Cho dù quả thật giữa bọn họ không có mối quan hệ huyết thống, nhưng ngay từ đầu cô đã xem người nhà này thành người thân của mình.
Huống hồ chỉ trước nay cô vẫn xem con bé như em gái ruột mà yêu thương. Mặc dù đôi khi cô cũng tức giận với Thẩm Nguyệt, nhưng Thẩm Nguyệt là đứa nhóc tỉnh ranh, chỉ cần dỗ dành cô mấy câu là cô đã không còn cách nào nữa.
Thẩm Nguyệt nhìn ánh mắt của cô đột nhiên bắt đầu trở nên khó hiều, cổ co rút về phía sau: “Em… em còn cho rằng chị thành tiểu thư nhà họ Hàn rồi sẽ không muốn nhận người em gái là em nữa. Dẫu sao…
em chẳng có gì cả, trước kia còn hay làm chị tức giận, chắc chắn chị rất ghét em.”
Lời này khiến Thẩm Kiểu vô cùng bất lực, nhưng không cần đợi cô giải thích thì mẹ Thẩm đã mở miệng giải thích thay cô.
“Con nói bậy gì vậy, hai đứa là chị em, chị con sao có thể ghét con?
Chẳng phải trước kia có chuyện gì đều nhường con sao.”
Chuyện này hình như đúng là như vậy, trong nhất thời Thẩm Nguyệt không nói gì nữa.
Mẹ Thẩm thấy cảm xúc của hai người đều được dỗ dành rồi thì ánh mắt bắt đầu đánh giá căn phòng: “Kiều Kiều, mấy ngày này con đều ở nơi này sao? Đã có được quan hệ với nhà họ Hàn rồi, sao lại không trở về nhà họ Hàn? Lại tự làm khổ mình ở nơi thế này, ôi…”
Đối mặt với mẹ Thẩm, từ đầu đến cuối Thầm Kiều đều nhớ đến lời nói của bà ta đêm hôm đó, sắc mặt của cô lạnh đi mấy phần: “Nơi này yên tĩnh, tôi thích.”
Nghe vậy, mẹ Thẩm cảm thấy trái tim bị đâm một cái, vô cùng không thoải mái, sau đó lại mở miệng nói: “Yên tĩnh cái gì, trong khách sạn làm gì yên tĩnh, còn không sạch sẽ nữa. Mà một nhìn con ở nơi này cũng không an toàn, mau thu dọn đồ đạc đi, mẹ dẫn con trở về nhà.”
//
mục đích của bọn họ là tham quan nhà họ Hàn.
Nghĩ đến đây thì bà ta lại mặt dày nói: “Vậy con muốn ở đây cũng được, trước giờ mẹ với em con chưa từng nhìn thấy nhà họ Hàn, muốn đi tham quan một chút.”
“Con không phải là chủ nhân nhà họ Hàn, e rằng quyết định không được chuyện đó. Bà Thẩm muốn đi tham quan, có thể gọi điện cho ông Hàn.
“Con, con gọi mẹ là cái gì?”
Trong chốc lát mẹ Thẩm không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn cô: “Con lại gọi mẹ là bà Thẩm?”
Sắc mặt Thẩm Kiều lạnh nhạt, ánh mắt cũng không mang chút ấm áp.
“Dù sao thì tôi cũng không phải là con gái của nhà họ Thẩm, vậy đương nhiên chỉ có thể gọi là bà Thẩm rồi.”
“Cô, cô như vậy là muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Thẩm chúng tôi phải không? Cô gọi tôi là bà Thẩm là muốn vứt bỏ tất cả những gì tôi đã làm? Thẩm Kiều, tôi nói cô biết, tôi đã một tay nuôi lớn cô, lúc đầu vì nuối lớn cô mà tôi Ẳn “Không có ai phủ định công lao của bà, cho nên bà Thẩm không cần vội nói như vậy. Những thứ mà nhà họ Thẩm nên được thì nhà họ Hàn sẽ không đề các người thiệt thòi.”
Mẹ Thầm vừa nghe thì hơi híp mắt lại: “Ý của cô là….”
“Thẩm Kiều, chị nói vậy là có ý gì? Ý của chị đang nói mẹ tranh công sao? Chị thật sự cho rằng chị bay lên được cành cao thì có thể nghênh ngang xem thường người khác sao?”
Xem thường người khác? Thầm Kiều nhìn cô ta: “Tôi đã xem thường ai?”