Cô Vợ Đánh Tráo





Thẩm Kiều tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, cô vươn tay lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người rồi một mình nằm gọn trong chăn ở trên giường.

Cô ấy không mang quần áo ở bên trong, đợi khi tắm xong nằm trong chăn rồi cô mới nhận ra điều đó.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều khiến cô mất hết cảnh giác, trở tay không kịp, vì vậy cô luôn chờ đợi mọi chuyện hết thảy đều xảy ra hết cùng một lúc rồi mới phản ứng trở lại.

Ví dụ như lúc cô tắm xong, cô nhận ra cô vẫn chưa mang quần áo vào, đói bụng thì phát hiện ra cô chưa ăn gì, lúc muốn gọi điện thoại cho ai đó thì mới biết là điện thoại của mình không còn một tí pin nào.

Cô cũng không mang theo cáp sạc pin.

Sao cũng được, dù sao thì cô cũng muốn yên tĩnh một chút.

Thẩm Kiều nghĩ nghĩ, sau rồi vùi đầu của mình vào trong đầu gối.

Ding Dong– Chuông cửa phòng đột nhiên vang lên, Thẩm Kiều vẫn ngồi không động đậy.

Tối như thế này rồi, là ai vậy?

Ding Dong.

Chuông cửa không ngừng vang lên, như thể nó sẽ không dừng lại nếu cô không mở cửa.


Thẩm Kiều vẫn cố gắng nằm im trên giường, nhưng rồi đột nhiên đứng dậy đi chân trần xuống nền nhà, vừa mở cửa nhìn ra bên ngoài liền nhìn thấy mấy người đàn ông đang đứng sừng sững trước mặt cô.

Khi cô còn đang ngần người thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo vang lên: “Tất cả quay đầu sang chỗ khác.”

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng chưa kịp nhìn thấy Thẩm Kiều thì đã bị mắng, sau đó tất cả đều nhắm mắt quay người lại.

Khi Thẩm Kiều còn đang băn khoăn, Hàn Thanh đã nhìn đi chỗ khác, thân hình cao lớn trực tiếp bước thẳng đến, dùng tay trái đóng cửa lại, không hề nhìn cô lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Em trở về phòng tắm trước di.”

Nhìn thấy Hàn Thanh, Thẩm Kiều hơi kinh ngạc: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Thấy cô vẫn đứng im như vậy ở cửa, anh vẫn không quay đầu lại chỉ dựa vào trực giác vươn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại nhốt cô ơr bên trong,.

Thẩm Kiều ở trong phòng tắm ngây người hồi lâu, trong đầu vẫn hoàn toàn bối rối.

Bây giờ đã là hơn nửa đêm rồi, Hàn Thanh tự nhiên lại xuất hiện trong phòng khách sạn của cô.

Cũng không biết mình đã thơ thẩn trong bao lâu, Thẩm Kiều lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên từ ngoài cửa: “Mở cửa.

Thẩm Kiều sửng sốt một hồi, sau đó duỗi tay mở chốt khóa, ló đầu ra bên ngoài nhìn anh. Hàn Thanh nhét một cái túi vào tay cô, sau đó lại đóng sầm cửa lại.

Sau khi Thẩm Kiều mở túi ra thì phát hiện đó thực ra là một bộ quần áo để cô tắm rửa.

Không nghĩ tới anh còn có thể nhớ ra điều này.

Thẩm Kiều do dự một lúc rồi mới đem quần áo đi thay, cô còn đang suy nghĩ không biết ngày mai có phải mặc lại quần áo cũ hay không, nhưng bây giờ thì không sao rồi vì đã có quần áo mới thơm tho.

Sau khi Thẩm Kiều mặc xong quần áo di ra, Hàn Thanh đã ngồi sẵn trên ghế ở trong phòng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm lên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Thanh ngầng đầu, ánh mắt cuối cùng chuyển đến khuôn mặt của Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều lúc này cũng phát hiện trong nhà có thêm rất nhiều đồ, đều là những thứ Hàn Thanh chuẩn bị cho cô.

Hàn Thanh đứng dậy đi tới trước mặt cô, chiều cao thật sự của anh ta vào khoảng 185. Đứng trước mặt Thẩm Kiều giống như một ngọn núi lớn, hào quang tỏa sáng tràn ngập trên người anh.

Đặc biệt là … Sau khi Tô Cửu nói với Thẩm Kiều những điều đó, Thẩm Kiều lúc này cảm thấy đối mặt với Hàn Thanh rất mất tự nhiên.

Người đàn ông này là … người thân của cô sao?

Anh trai?

Thẩm Kiều đã quen làm chị gái, cô cũng chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ có thêm một người anh trai.


Cái cảm giác này rất lạ lẫm, cực kì lạ lẫm.

Cô ấy không quen với nó.

“Không muốn về nhà cũng không sao. Em muốn ở trong này bao lâu cũng được. Anh đã gia hạn phòng khách sạn ở quầy lễ tân thêm một tuần. Đồ giặt cũng đã được chuẩn bị cho em. Sẽ có người đến đây thường xuyên để giao ba bữa ăn mỗi ngày. Anh cũng đã mang tới điện thoại cùng sạc điện cho em, còn có cả máy tính xách tay đề phòng lúc em chán thì có thể lên mạng xem phim. ”.

Thẩm Kiều: “… cậu Hàn, anh…”

Cô không ngờ rằng anh lại là người chu đáo đến vậy.

Lần đầu tiên trong đời cô thực sự được một người anh trai chăm sóc, tất cả những hành động đều làm cô cảm thấy rất ấm lòng.

“Đừng gọi tôi là cậu Hàn.”- Hàn Thanh ngắt lời cô, anh mím môi mỏng: “Tô Cửu không phải đã giải thích với em rồi sao?”

Thẩm Kiều cắn môi dưới không nói nên lời, nói thì cũng đã nói nhưng mà chuyện này cô làm sao có thể làm quen nhanh như vậy được.

“Anh biết hiện tại em không thể chấp nhận sự thật này. Không muốn gọi anh là anh trai thì cũng không sao, nhưng đừng gọi tôi là cậu Hàn.

Nghe có vẻ rất xa lạ.”

Vậy phải gọi anh như thế nào?

Thẩm Kiều liếc anh một cái rồi lại im lặng cúi đầu.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, em ngồi xuống ăn chút gì trước đi.”

Thẩm Kiều đi theo sau lưng anh ra ngoài, trên bàn ăn có nhiều rau hơn một chút, đồ ăn cũng là những đồ dễ tiêu hóa cho dạ dày.

Hàn Thanh kéo ghế dựa, giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy: “Đến đây và ngồi xuống.”


Thẩm Kiều do dự nhìn anh một cái, nghe lời bước tới ngồi xuống, Hàn Thanh bưng bát cháo định đút cho cô một thìa. Thẩm Kiều thấy thế vô cùng xấu hồ, hai mắt cụp xuống rồi lại im lặng không nói lời nào.

Kết quả, Hàn Thanh ngồi xuống ghế đối diện với cô, lúc sau Thẩm Kiều nghe thấy tiếng anh đang ăn cái gì đó.

Cô không nhịn được ngầng đầu lên, liền nhìn thấy Hàn Thanh đang ngồi đối diện mình ăn cơm.

Cô rất kỳ lạ … không khỏi cắn môi, nói: “Anh là … anh không nghĩ nó vô cùng kỳ quặc sao?”

“Cái gì?“ -Hàn Thanh ngẩng đầu: “Ý của em là.. chúng ta lúc nãy? Hay là thân phận của em?

“Tin tức quá đột ngột, sao anh lại … chấp nhận nó và quen với nó nhanh như vậy?”

Nghe cô nói vậy, Hàn Thanh nhếch môi mỏng cười nhạt, sau đó nói: “Ai nói tin tức đột ngột? Nó có vẻ rất đột ngột đối với em, nhưng với anh …chuyện này đã làm anh mệt mỏi trong suốt 20 năm qua rồi. Hơn nữa, anh cũng đã kiểm tra danh tính của em từ rất lâu rồi. “

Thầm Kiều nhớ tới những gì Tô Cửu đã nói với cô, không khỏi nhíu mày hỏi: “Bắt đầu từ hôm gặp nhau ở sân bay?”

Hàn Thanh gật đầu: “Gần như vậy, lần đầu gặp nhau anh đã có chút nghỉ ngờ.”

“Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghỉ ngờ mẹ em đang lừa gạt anh sao? Dù sao cái danh nhị tiểu thư nhà họ Dạ này ai cũng muốn có…”

“Tô Cửu nói đã đưa em về nhà anh. Em nên biết trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể nói dối được.”

co-vo-danh-trao-335-0co-vo-danh-trao-335-1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui