Cô Vợ Đánh Tráo

“Cùng một ngày lễ, con gái bà có quần áo mới nhưng đứa bé kia lại không có. Bà Thẩm hoàn toàn xem cô ấy như một đứa trẻ hoang đề đối xử, thậm chí… còn để cô ấy làm việc, chăm sóc em gái. Mà những đối xử không công bằng này, bà vĩnh viễn chỉ nói với cô ấy một câu, bởi vì cô ấy là chị, cho nên phải chăm sóc em gái, đúng không?”

Tô Cửu nói đến đây, nhớ lại một Số tài liệu mà mình đã điều tra được, dưới đáy mắt của cô ấy nhịn không được mà lướt qua một sự chán ghét: “Thậm chí sau khi cô ấy ly hôn, bà đã đẩy cuộc hôn nhân mà cô con gái nhỏ không vừa lòng lên người cô ấy, để cô ấy gả thay, khiến cô ấy chịu đựng sự đối xử không công bằng. Bà Thẩm, làm người có thể làm đến mức như bà thì đúng là vô cùng cực phẩm rồi.”

Nói như vậy, mẹ Thầm cũng cảm thấy tội trạng của mình nhiều vô số kể, nhưng khi nghĩ lại, bà ta vẫn cảm thấy mình làm đúng.

“Sao tôi là cực phầm? Cô cũng biết nó không phải là do tôi sinh ra, chỉ cần là người thì đều sẽ đối xử tốt với con ruột của chính mình, nó lại chẳng phải là con ruột tôi, sao tôi lại phải đối tốt với nó? Tôi cũng không nợ gì nó cả! Huống hồ, nhà họ Thẩm chúng tôi đã nuôi cô ta lớn như vậy, cô ta có thể học lên tôi cũng để cô ta học, tôi có lỗi gì với cô ta nào?”

“E rằng bà Thẩm đã không biết mình đã phản bội lại tâm nguyện ban đầu của mình rồi? Nếu nhưng có thể được lựa chọn thì bà cho rằng cô ấy sẽ lựa chọn bà làm mẹ mình sao?

Vốn dĩ bà và chồng bà sinh không được nên muốn nuôi dưỡng cô ấy, nhưng ai ngờ rằng sau khi bà có con rồi thì bắt đầu đề đứa trẻ chịu đựng đối xử bất công, khi bà đối xử với cô ấy như vậy, bà có từng nghĩ đến đứa trẻ đó đã mang đến cho bà bao nhiêu niềm vui và cảm động không.”

Mẹ Thầm: “…”

Đột nhiên bà ấy nhớ lại, trước khi bà ấy còn chưa mang thai, lúc bà ta cùng ông nhà bà biết có thể nhận nuôi được đứa bé Thẩm Kiều đã vô cùng vui mừng, bởi vì mắt mũi của cô bé nhìn rất ưa nhìn, vừa nhìn là biết đứa bé sau này lên sẽ rất xinh đẹp.

Lúc đó hai người còn thương lượng nói, đợi sau khi đứa bé lớn lên rồi nhất định phải tìm một nhà tốt đã gả con bé.


Nhưng mà sau này khi có con của mình thì những suy nghĩ đó dần dần thay đổi, thậm chí bà ta bắt đầu ghét bỏ Thẩm Kiều, cảm thấy đứa nhỏ này quá vướng víu, chỉ biết phá hoại sạch tiền của bà ta. Cho nên bà ta bắt đầu không mua thêm đồ mới cho Thẩm Kiều, mà lúc Thẩm Nguyệt ăn hiếp Thẩm Kiều thì bà ta giả bộ như không nhìn thấy, thậm chí là cảm thấy thoải mái.

Lúc đầu khi Thẩm Kiều bị bọn buôn người mang di, thậm chí mẹ Thẩm còn cảm thấy… tốt quá rồi.

Dù sao nó cũng là đứa trẻ nhận nuôi từ viện mồ côi, vốn dĩ là một đứa trẻ bị vứt bỏ, để cho bọn buôn người tóm đi cũng không có gì là không tốt.Vả lại bà ta cảm thấy bọn buôn người có lẽ có thể đưa cô ta đến tay bố mẹ khác, bà ta sẽ không cần nuôi dưỡng nó nữa.

Những suy nghĩ này đều điên cuồng nảy mầm, nhưng sau đó cục cảnh sát lại gọi điện thoại nói đã tìm được người về rồi, bảo bà ta đến cục cảnh sát nhận người.

Bà ta do dự rất lâu mới đi đón Thẩm Kiểu trở về, từ lúc đó trở về Sau, bà ta càng nhìn Thẩm Kiều không thuận mắt, thậm chí còn nghĩ sao nó không chết trên tay bọn buôn người.

Tóm lại… tất cả mọi thứ đến bây giờ đều không thể giải thích rõ ràng được.

“Cho nên mục đích hôm nay các người đến là?”

“Bây giờ bà Thẩm đã thừa nhận đứa bé được nhận nuôi từ cô nhỉ viện, không phải là con gái ruột của bà phải không?”


Chuyện đã như vậy, bà ta cũng không việc gì mà không thừa nhận cả, mẹ Thẩm gật đầu.

“Đúng, dù sao thì các người cũng đã điều tra mọi việc rõ ràng như vậy rồi thì tôi cũng không có gì chối cãi nữa, rốt cuộc các người là ai? Điều tra việc này lên để làm gì?”

Tô Cửu nhìn Hàn Thanh một cái, Hàn Thanh gật đầu, Tô Cửu liền mở miệng yêu cầu: “Vậy khóa bình an kia đâu?”

Mẹ Thẩm nhìn bọn họ, sau đó chẳng vui vẻ gì nói: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”

“Bà Thẩm, mọi việc đã rõ ràng rồi, bà quả thật không biết chúng tôi muốn làm cái gì sao?”

“Các người…“ Mẹ Thẩm nghĩ hồi lâu, sau khi phản ứng lại thì bà ta trừng lớn mắt, không tin tưởng nổi chỉ về phía bọn họ: “Lẽ nào, lẽ nào Thẩm Kiều là….”

“Nếu như có thể, xin bà hãy trả cặp khóa bình an đó lại. Trên cặp khóa bình an đó… bên trên có chữ lưu niệm, là ông cụ nhà họ Hàn ra lệnh người khác tiêu một số tiền lớn để làm.”

Nghe đến đây thì mẹ Thầm còn cảm thấy cả người sinh ảo giác, vậy mà bà ta lại nhận nuôi một đứa trẻ của nhà phú quý đến như vậy? Bây giờ còn tìm đến tận cửa rồi.


Không được.

Bà ta không thể cứ vậy giao Thẩm Kiều ra được.

Nghĩ đến đây, mẹ Thẩm nhẹ ho một tiếng: “Các người muốn tìm con bé trở về, nhưng làm sao tôi biết lời các người có phải là sự thật không?

Cặp khóa bình an kia nhìn rất đáng tiền, mà đứa trẻ là tôi ắm từ cô nhi viện ra, chúng tôi chẳng hề làm chuyện phạm pháp gì cả? Thậm chí chuyện sau đó, đó đều là chuyện sau khi tôi nhận con bé, tôi là mẹ của con bé, có quyền được quyết định bất cứ điều gì đối với con bé. Con bé đã trưởng thành, bây giờ các người muốn nói với tôi, con bé là con gái của nhà họ Hàn các người sao? Hừ, lấy chứng cứ ra đi, tôi không thể tin tưởng, càng không thể đưa khóa bình an đó cho các người.”

Tô Cửu đột nhiên mỉm cười: “Lời đã nói ra vậy thì tốt hơn nhiều rồi.”

Nói xong, cô ta giống như có làm ảo thuật mà lấy ra một tấm thẻ ngân hàng để trên bàn: “Bà Thẩm, bên trong có năm triệu tệ, là thù lao bà đã chăm sóc cô Hàn nhiều năm qua, nếu như bà có thể đồng ý đưa khóa bình an ra thì năm triệu tệ này là của bà Thẩm.”

Mẹ Thẩm vừa nghe thấy năm triệu, đôi mắt đột nhiên sáng lên, cảm giác giống như trong đêm tối tính lặng đột nhiên tất cả bóng đèn đều cùng nhau sáng lên vậy.

Nhưng rất nhanh, bà ta lại nhìn về phía Hàn Thanh trước mắt.

Người này từ sau khi bước vào, khí thế đã bao phủ cả căn phòng này, thậm chí có thể nói căn phòng này đã không thể chứa nổi nữa, người như vậy…. năm triệu tệ sao đủ chứ?

Nghĩ đến đây, mẹ Thẩm ra bộ thanh cao khẽ ho một tiếng, sau đó nói: “Các người làm vậy là có ý gì?


Lấy năm triệu tệ mà muốn mua chuộc tôi? Tôi giống như là loại người thấy tiền sáng mắt sao?”

“Theo điều tra, bà nợ hơn một triệu tiền đánh bạc, gần đây, chồng bà vì vấn đề đánh bạc bên ngoài của bà, đã phụ trách quá mệt rồi. Vả lại con gái Thẩm Kiều của bà đã thay bà trả hộ ba trăm ngàn tệ đúng không?”

Mẹ Thẩm: “.. Xem ra quả thực chuyện gì các người cũng điều tra được.”

“Bà Thẩm là người thông minh, chắc biết rằng số tiền giao dịch này không hề lỗ. Số tiền này dùng để bù vào số nợ cờ bạc kia, phần tiền còn sót lại có thể đủ đề cho hai vị dưỡng già.”

“Lời này của cô là có ý gì?” Mẹ Thầm tức giận đứng lên, nhưng vì khí thế của Hàn Thanh mà cảm thấy nguy hiểm, giọng nói nhỏ đi mấy phần: “Tôi đã nuôi dưỡng con bé hơn hai mươi năm, các người nói lấy tiền đổi thì có thể đối sao?”

“Nếu như có thể, tôi cũng không muốn nhắc đến tiền với bà. Đã như vậy thì, Tô Cửu.“ Đột nhiên Hàn Thanh mở miệng.

Tô Cửu phản ứng lại, trực tiếp lên trước thu thẻ ngân hàng lại.

“Vốn dĩ trước khi chúng tôi đến không hề chuẩn bị tiền, dù sao bà là ân nhân nuôi dưỡng cô ấy hơn hai mươi năm, dùng tiền để giải quyết vấn đề này quả thực quá tổn thương người khác rồi. Hôm nay xem ra bà Thẩm quả thực giống như những gì chúng tôi đã nghĩ.”

Mẹ Thẩm nhìn thấy cô ta thu tiền lại thì trong chớp mắt đã kinh ngạc đến sững người.

Đây là chuyện gì? Bà ta muốn nhiều tiền hơn, nhưng không ngờ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui