Bình thường anh ta sẽ không bao giờ đưa giấy thỏa thuận ly hôn ra, nhưng hôm nay anh ta lại đưa giấy ra nhanh như vậy, có thể hiểu rằng anh ta đã tương đối chắc chắn về chuyện này rồi, nên mới cổ sự cương quyết như vậy, hẳn là anh ta sẽ không thay đổi đâu!
Nhưng mà Thẩm Kiều vẫn không hiểu nổi!
Chỉ là một buổi tiệc thôi mà, vì sao anh ấy lại để ý đến tiệc tùng từ bao giờ vậy. Nếu buổi tiệc đó thật sự quan trọng, thì nếu cô không đi, cô hiều anh sẽ tức giận.
Nhưng anh ấy tức giận đến mức nào mà phải lấy ra cả giấy ly hôn.
Trong chuyện này, rốt cuộc còn điều gì mà cô không biết?
Nhưng nếu việc đã là như vậy, thì cô nhất định phải gặp Dạ Mạc Thâm để hỏi mọi chuyện cho rõ ràng!
“Mợ chủ, mợ nghe tôi đi mà, coi như Tiêu Túc cầu xin mợ, tôi và mọi “ người ở đây không ai muốn nhìn thấy mợ ngã quy ở đây đâu!”
Thẩm Kiều không nói lời nào, cũng không hề phản ứng lại lời nói của Tiêu Túc.
Cô không tin việc Dạ Mạc Thâm sẽ thay đổi sau vài ngày đâu. Với tính cách của anh ấy, nếu mà cô không có hành động gì chuộc lỗi, thì quan hệ của hai người cũng chấm dứt tại đây.
Dù là một ngày, hai ngày, hay thậm chí là một tuần, sự tức giận của Dạ Mạc Thâm cũng sẽ không thay đổi.
Thậm chí, sự tức giận của anh ấy sẽ chỉ càng tăng theo thời gian mà thôi…
“Mợ chủ…“ Mấy người bảo vệ gần đó cũng chạy tới khuyên cô.
Thẩm Kiều có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói: “Các cậu đừng phí lời nữa, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.”
Cô thật sự cố chấp, rõ ràng thân thể của cô đã chịu không nổi, nhưng vẫn cô luôn kiên trì chờ đợi đến vậy.
Tiêu Túc ở bên cạnh cô khuyên bảo hồi lâu, nhưng vẫn không khuyên nổi Thẩm Kiều, cuối cùng anh đành từ bỏ, chạy đi tìm Chu Vân.
Chu Vân nghe Tiêu Túc nói, liền vội đi về phía Thẩm Kiều. Từ xa cô đã nhìn thấy Thẩm Kiều vẫn đứng ở nơi đó, chỉ có một mình lẻ loi. Hình bóng cô được đèn đường chiếu rọi, càng hiện rõ dáng vẻ mảnh mai, cô thật sự lu lòng, đi lên trước gọi một tiếng: “Mợ chủ.”
“Chu Vân… Thẩm Kiểu nhìn thấy cô, ánh mắt có một chút rung động.
“Em cùng Tiêu Túc có suy nghĩ giống nhau, bây giờ Dạ thiếu đang nổi nóng, nếu mợ muốn đứng ïm ở đây cả một buổi tối, thì thật sự cũng không thay đổi được gì. mợ thật sự không nghĩ đến việc đi về nghỉ ngơi sao? Dù có ở lại hay không thì cũng không khiến cậu thay đồi, chi bằng mợ nghĩ cách khác xem sao.”
Thẩm Kiều nhìn cô: “Vậy là em cũng tới đây để khuyên chị?”
“Chu Vân không dám khuyên Mợ chủ, nhưng giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy, mà nghe Tiêu Túc nói thì mợ muốn ở chỗ này chờ cả đêm. Vậy chẳng phải là mợ muốn tự mình chịu khổ sao? Nhưng mà mợ không biết rằng, nếu mợ làm như vậy, cậu Dạ cũng sẽ rất đau lòng đó”
Thẩm Kiều không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn phía trước, một lát sau nói: “Chị muốn chờ ở đây, là muốn khi Dạ Mạc Thâm đi ra thì sẽ thấy chị. Không phải chị muốn anh ấy cảm thấy đau lòng cho mình, mà đây chỉ là suy nghĩ của riêng chị mà thôi.
Tối hôm nay là chị đã nuốt lời trước, nên chị sẽ ở chỗ này chờ một đêm, nếu anh ấy không xuống gặp, thì lúc đấy chị mới thừa nhận câu trả lời. Bởi vì, thật sự là chị thất hứa trước nên giờ chị nhất định phải làm thế này”
Nói đến đây, cô sụp mắt xuống “Giờ chị đứng đây chờ anh ấy, không chỉ là chờ đợi, mà còn nuốn trừng phạt chính mình vì sai lầm ngày hôm nay. Em có hiểu ý chị không?”
Chu Vân im lặng, nhìn cô không nói nên lời.
Nếu Thẩm Kiều thật sự nghĩ như “ vậy, thì cô…thì cô rõ ràng là đang xen vào việc người khác.
Nghĩ đến đây, Chu Vân nhìn sâu vào mắt Thẩm Kiều: “Mợ nhất định phải làm như vậy sao? Không hối hận gì cả?”
“Không hối hận.”
0u li “Vậy được!” Chu Vân gật gật (đầu: “Em đã hiểu rồi, em sẽ không khuyên mợ nữa, em cũng sẽ nói cho Tiêu Túc biết, để cậu ta không di lại Ê_ằ đây, mợ yên tâm.”
Ỉ Nghe Chu Vân nói xong, Thầm Kiều cảm kích nhìn cô: “Cảm ơn lâm.”
`“ chu Vân xoay người bước di, ‘flâu Túc sốt ruột đuồi theo: “Cô… ‘ Sào chuyện lại thành ra như vậy hả?
(Tôi nhờ cô tới là để khuyên mợ rời di, (hông phải là nói cô làm như thế…”
“Anh cũng nghe hết rồi đó, căn l0đẫn là giờ tôi khuyên cũng không Lụ¿ lược, huống hồ mợ đã hạ quyết tâm „¿ Ôi, tôi với anh hay là người khác nói sụ/Jl cũng vô ích. Giờ không khuyên b3 lược mợ chủ, còn bên cậu Dạ thì tôi Wng chưa nghĩ ra được biện pháp Ÿ, giờ chỉ có thể trông cậy vào anh, LẮNh ở ngoài này nhớ chú ý mợ chủ, _lẾu mợ có gì không thoải mái, anh nhớ chăm sóc cô ấy nhé.”
“HÓI”
Chu Vân nói xong thì đi luôn, để “lại một mình Tiêu Túc đứng tại chỗ, anh bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn đèn Ê đường bên dưới nơi Thẩm Kiều đang Ê đứng, quan sát cô.
Thôi thì giờ khuyên bảo cũng Ê không được gì rồi, ngay cả Chu Vân còn nói vậy mà.
Giờ cứ làm theo Chu Vân, nếu Ỉ xảy ra chuyện gì, thì lập tức xử lý tùy E theo hoàn cảnh là được rồi.
Thời gian từng giây từng phút [qua đi, Thẩm Kiều vẫn đứng một chỗ, Tiêu Túc cùng mấy người bên cạnh đều chăm chú quan sát cô.
Thẩm Kiều cũng không biết mình đã đứng bao lâu rồi, từ nửa đêm đến giờ đã gần sáng, không khí càng ngày càng lạnh, ngay cả mấy thanh niên bảo vệ to khỏe mặc áo khoác đầy đủ còn cảm thấy lạnh khắp nơi, nhịn không nổi phải xoa tay xuýt xoa.
Còn Thẩm Kiều đứng ở chỗ kia, cô chỉ mặt một chiếc váy mỏng manh, mà trước cổng lớn lại không có cây cối gì che chắn, cho nên gió cứ từng cơn từng cơn như cắt da cắt thịt thổi tới, đủ thấy cô đang phải sâu đựng nhiều đến thế nào.
“Tiêu Túc nghĩ ngợi một lát, rồi L/ @ay người đi vào phòng, rót một bại Định nước ấm, sau đó đi đến trước li(WWặt Thầm Kiều.
“Mợ, mợ uống một cốc nước ấm Thẩm Kiều nhìn anh một cái, đôi lôi đã trở nên hồng nhạt vì lạnh, Đánh môi giật giật.
Jftiiƒ „ _ “Tôi biết mợ đứng đây đề thừa Wiận sai lâm của mình, nhưng nếu „0ợ ngã bệnh ở đây, thì như vậy lại m chờ được cậu Dạ rồi…Vì thân nể của mình, mợ nhất định phải uống.”
Tiêu Túc nói cũng có lý, nên Thẩm Kiều nhìn cậu cười, vươn tay định nhận ly nước ấm: “Cảm ơn cậu”
Nhưng đúng lúc đó, thân hình Thẩm Kiều bỗng chao đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
May mắn là Tiêu Túc nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô: “Mợ chủ, mợ không sao chứ?”
Thẩm Kiều chống tay dựa người vào Tiêu Túc, lắc đầu: “Tôi không Sao.”
Lúc sau thấy cô đã đứng vững, Tiêu Túc mới buông cô ra, Thẩm Kiều cầm cốc nước ấm uống một chút, sự ấm áp trong nháy mắt lan ra toàn bộ cơ thể, giúp cô tạm quên đi sự đói khổ lạnh lẽo.
“Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu.” Thẩm Kiều nhìn Tiêu Túc cười cười, sau đó trả ly nước lại cho anh.
Thật sự bây giờ thân thể cô như bị liệt nửa người, đã không còn cảm giác gì nữa. Cô đã quá coi thường cái rét ban đêm rồi, dù trời vẫn chưa sang đông nhưng gió lạnh vẫn thổi thật mạnh. Gió lớn liên tục thổi vào người cô từng cơn từng cơn, thật là lạnh lẽo, cả người cô không còn chỗ nào ấm áp.
Dạ Mạc Thâm…
Cô đã đứng lâu như thế rồi, mà anh ấy vẫn không muốn gặp cô sao?
Hay là, anh ấy không biết mình đang ở chỗ này chờ? Hay là, anh ấy Ê biết mà không chịu ra?
Có phải vì hôm nay cô đã không tới, để anh phải chờ cả buổi mà không được, nên giờ anh muốn trả thù cô.
Ẩm ầm ầm.
Đột nhiên có tiếng sấm rất lớn, tia chớp lóe lên như cắt ngang nửa bầu trời, khiến tất cả mọi người ai nấy đều hoảng sợ.
Tiêu Túc ngẩng đầu: “Không ổn rồi, chắc là sắp mưa lớn, mợ đi theo tôi đến bên cánh cửa tránh mưa đi.”
Tránh mưa?
Thẩm Kiều chớp chớp mắt, ngầng đầu lên nhìn tia chớp trong không trung.
Trên bầu trời, một ngôi sao cũng không có. Thật giống như nội tâm cô lúc này, cũng tối đen không có hi vọng.
“Sắp mưa sao?”
Tiêu Túc nhìn cô trong chốc lát, cảm giác bất lực, đột nhiên cậu xoay người lại chạy di.
Cậu chạy đi rất nhanh, nên Thẩm Kiều không kịp gọi, sau khi cậu chạy đi một lúc thì mưa rơi xuống không ngừng.
“Mợ, mau tới đây tránh mưa đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...