Thẩm Kiểu bị thương không nặng, bởi khi xe tải đâm vào, Dạ Lẫm Hàn đã nhanh chóng bẻ tay lái tránh xe tải, nhưng vẫn chậm một chút, xe tải quệt vào một bên thân xe rồi trực tiếp tông vào xe bên cạnh, sau đó đâm vào lan can và bị rơi xuống sông, đã liên hệ cứu hộ để cứu người, chỉ là không biết người trong xe còn sống hay đã chết.
Dù Thầm Kiều nằm sấp xuống theo lời Dạ Lẫm Hàn, nhưng lúc va chạm thật sự rất mạnh, cô không thề chịu được sự va chạm mạnh này, nên bị ngất đi, trên người cũng có không ít mảnh thủy tinh, nhưng cũng không bị nặng lắm.
Cô được đưa ra đặt nằm cạnh Dạ Lẫm Hàn, sắc mặt tái nhợt nằm ở đó.
Dạ Lẫm Hàn bị thương rất nặng, nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, nhìn thấy cô được đưa ra nằm bên cạnh mình, anh sốt ruột muốn tiến lại hỏi thăm tình hình của cô, người đàn ông bên cạnh liền nhắc nhở: “Anh này, vì sự an toàn tôi nghĩ anh không nên di chuyển, cô gái này nhìn qua cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Anh làm sao xác định được cô ấy chỉ bị thương nhẹ? Tôi bị thương thế này tại sao tôi vẫn có thể cử động được, vẫn còn nói được? Nếu cô ấy không bị thương vậy tại sao lại hôn mê bất tỉnh như vậy?”
“Chuyện này…“ Nghe Dạ Lẫm Hàn nói như vậy, người đàn ông kia nhất thời không nói được gì, anh ta liếc nhìn Thẩm Kiều một cái, trên người cô quả thật không bị thương gì nặng, chẳng qua chỉ bị xây xát nhẹ mà thôi, nhìn qua không đáng lo ngại, vậy tại sao lại bị hôn mê bất tỉnh?
“Thầm Kiều?“ Dạ Lẫm hàn chịu đau đớn trên cơ thể mà gọi tên Thẩm Kiều.
Chỉ là Thẩm Kiều nằm bên cạnh anh vẫn không nhúc nhích, im lặng giống như không còn hô hấp vậy.
Trong lòng anh lo lắng vô cùng, đành phải quay sang người đàn ông kia mà nhờ vả: “Ngại quá, anh có thể gọi hộ tôi xe cứu thương được không?”
Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Xe cứu thương đang trên đường đến đây, rất nhanh sẽ đến nơi, anh đừng lo lắng quá.”
Đang trên đường tới sao? Dạ Lẫm Hàn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thẩm Kiều đừng có xảy ra chuyện gì!
Nếu em có chuyện gì, anh sẽ sống trong áy náy suốt cả đời.
Hiện trường rất hỗn loạn, ngoại trừ khu vực được kiểm soát, có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, không còn biện pháp, cảnh sát đành phải sơ tán những người đó trước, sau khi sơ tán xong, xe cứu thương cũng vừa tới hiện trường.
Dạ Lẫm Hàn cố gắng chống đỡ cho đến khi Thẩm Kiều được đưa lên cáng rồi đưa vào xe cứu thương, khi cô vào bên trong anh vẫn cố gắng gượng qua hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tình hình cô ấy sao rồi? Có nguy hiểm hay không?”
Bác sĩ kiểm tra một lượt cho Thẩm Kiều, sau đó quay sang nói với Dạ Lẫm Hàn: “Hiện tại không có gì đáng lo ngại, nhưng bản thân anh bị thương khá nghiêm trọng dấy.”
Nói xong, vị bác sĩ quay sang bên cạnh nói với hai hộ lý: “Trước tiên hãy xử lý vết thương cho anh ta đã.”
Nghe thấy Thẩm Kiều không có nguy hiểm gì, trái tim lơ lửng của Dạ Lẫm Hàn cũng được bỏ xuống, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, dần dần…Dạ Lẫm Hàn thật sự không thể chống đỡ được nữa liền rơi vào mê man.
“Bác sĩ, anh ta bị hôn mê.”
“Không cần lo lắng, tiếp tục xử lý vết thương cho cậu ta, toàn bộ miệng vết thương đều phải sát trùng một lần.”
“Được”
Bác sĩ lại quay đầu nhìn Thẩm Kiều một cái, nghĩ thầm, chắc hẳn họ là một cặp, nếu không người đàn ông kia sẽ không lo lắng đến cô gái kia như vậy, rõ ràng bị thương như vậy, lại còn cố chống đỡ, bây giờ biết cô gái kia không có gì nguy hiểm, cho “ hên mới để bản thân mình hôn mê bất tỉnh như vậy.
Bên kia, yến tiệc tiến hành náo nhiệt.
“Vẫn không đến sao?” Tuy Dạ “Mặc Thâm cùng Tiêu Túc đã nói Ê những lời nặng nề như vậy, nhưng lúc này anh vẫn mong cô gái kia có thể đột nhiên xuất hiện ở cổng, hoặc một góc nào đó, hoặc là trước mặt anh, nói với anh rằng cô đã đến đây.
Nhưng anh hết nhìn trái lại nhìn phải, chỗ nào cũng không có.
Tiêu Túc nghe được câu hỏi của anh, giật mình đến mức lỗ tai muốn rớt ra, anh ấp úng trả lời: “Tôi đã phái người ra ngoài đợi, chỉ cần cô chủ đến, lập tức đến thông báo.”
“Bây giờ là mấy giờ?”
Tiêu Túc nhìn thời gian, sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng trả lời: “Đã chín giờ.
“A“ Dạ Mặc Thâm cười lạnh một tiếng: “Thật giỏi.”
“Cậu chủ, có câu này tôi không biết có nên nói hay không?”
“Nếu biết không nên nói, vậy thì đừng nói.“ Dạ Mặc Thâm bất chợt nói ra một câu, Tiêu Túc sợ tới mức phát run, lời nói bên môi lại phải nuốt trở lại.
Hai” vẫn là không nên nói ra.
“Cô tỉnh rồi sao?” Người y tá hô lên một tiếng, cúi người nhìn cô hỏi: “Cô cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Ưm.” Thẩm Kiều chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng, có chút đau, phải một lúc sau mới khôi phục lại ý thức, sau đó cô nhìn khung cảnh xung quanh, thấy bác sĩ và y tá đứng vây quanh người cô, đều mang ánh mắt lo lắng.
“Mấy người…”
“Đừng nói gì, trước hết hãy hít thở sâu một chút, sau đó nói cho tôi biết cô có chỗ nào không thoải mái không?” Bác sĩ đi tới chắn trước người y tá, nhỏ giọng nói.
Giọng nói của cô trầm lại có lực, làm cho Thẩm Kiều nghe theo lời cô mà hít thở sâu, một lát sau cô lắc đầu: “Không có chỗ nào khó chịu, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì…”
Bác sĩ khẩn trương hỏi lại.
“Chỉ là có hơi chóng mặt…”
“Có chỗ nào đau sao?”
“Giống như…Đằng sau gáy có hơi đau một chút.”
Nói xong, Thẩm Kiều liền nghĩ tới khung cảnh lúc đó, lúc ấy Dạ Lẫm Hàn bảo cô nằm sấp xuống, cô cũng không biết phải làm sao, dưới tình huống khẩn cấp chỉ có thể nghe theo lời anh mà nằm sấp xuống, chỉ là va chạm quá lớn, thân thể của cô bật về phía sau, sau đó đầu va vào cửa, lúc ấy cô bị làm cho đầu óc choáng váng, nên mọi chuyện sau này như thế nào cũng không biết nữa.
“A, chắc là va chạm quá mạnh khiến cô bị hôn mê, trước tiên tôi sẽ tiến hành kiểm tra cho cô, xử lý vết thương ngoài da, nếu không có vấn đề gì có thể được xuất viện.”
“Được, cảm ơn bác sĩ. Đúng rồi, người đi cùng tôi…”