Cô Vợ Đánh Tráo

Lời này nói ra khiến Thẩm Kiều khó có thể bình tĩnh được, vốn dĩ tĩnh lặng như mặt biển, bây giờ lại trở nên sóng trào mãnh liệt, Thẩm Kiều nhìn Tiểu Nhan một lúc, cuối cùng rủ mắt xuống.

“Cô nói không sai, nhưng mặc kệ cô nói thế nào, tôi vẫn muốn rời khỏi đây. Nếu như cô muốn ở lại thì cô cứ ở đây chờ anh ta đi.”

Nói xong, Thẩm Kiều xoay người rời đỉ.

Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của cô, tức giận hét to lên: “Thẩm Kiều, chúng ta không còn là bạn tốt nữa sao? Cô không còn chút tình nghĩa gì nữa hả?”

Thẩm Kiều dừng lại một chút, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bạn tốt? Cô cũng muốn làm bạn tốt với cô ấy nhưng cô cũng không muốn dính líu gì với Dạ Lẫm Hàn nữa.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều không đáp lại cô ấy một lời nào hết, vẫn cất bước tiến thằng về phía trước, Tiểu Nhan những tưởng cô sẽ quay đầu lại, ai ngờ ngay cả một cái nghiêng đầu cũng không có, tức đến nỗi trong lòng cô ấy cũng thấy đau nhói, Tiểu Nhan đuổi theo.

Đuổi được hai bước thì thấy một dáng người quen thuộc tiến vào từ bên ngoài, vừa vặn chặn lối đi của Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều:không ngờ sẽ chạm mặt Dạ Lẫm Hàn, cô hơi sững sờ, sau đó làm bộ như không trông thấy anh ta, đi sang bên cạnh anh ta.

Dạ Lẫm Hàn thấy viền mắt cô ửng đỏ, tim đã đập loạn cả lên, cuối cùng cô lại làm như không thấy mình, cứ thế đi thằng qua, trong nháy mắt đó, Dạ Lẫm Hàn cảm thấy lồng ngực như bị ai đó hung hăng đâm vào một cái.

Anh ta phản ứng lại ngay lập tức, bước nhanh chân đuổi theo.

“Kiều Kiều!”


Động tác của Dạ Lẫm Hàn rất nhanh, trực tiếp bắt lấy cánh tay của cô, mặt Thẩm Kiều biến sắc, vội vàng rút tay về.

“Thả em ra!”

Động tác của cô rất kịch liệt, Dạ Lẫm Hàn bất giác nhíu lông mày: “Vẫn cứ không muốn nhìn thấy anh sao? Ngay cả khi anh tới giúp em thì em cũng không muốn nữa? Kiều Kiều, rốt cuộc em ghét anh đến mức nào chứ? Chán ghét anh đến mức nhìn anh một cái thôi, hoặc chỉ để anh giúp đỡ em một chút thôi, em cũng không thể tiếp nhận nữa sao?”

Thẩm Kiều cắn môi dưới, quật cường nhìn anh ta: “Anh cả, trước kia anh đã giúp em rất nhiều lần rồi, em mắc nợ anh quá nhiều, không thể nợ anh gì thêm nữa.”

Nghe đến đó, Dạ Lẫm Hàn không chịu được, cười khổ: “Hóa ra em cũng biết em nợ anh rất nhiều, nhưng mà đã nợ nhiều đến vậy rồi thì nợ thêm chút nữa cũng có hà gì?”

Thẩm Kiều: “…”

Tiểu Nhan đứng từ xa nhìn họ, tuy không nghe thấy hai người họ nói gì nhưng bây giờ cô ấy cũng đã bình tĩnh lại hơn một chút, lúc nãy cô ấy quả thực quá kích động, vừa nghe thấy cô muốn rời khỏi đây, không gặp Dạ Lẫm Hàn nữa, chẳng khác nào từ bỏ hành động lần này, cho nên cô ấy nhất thời sốt ruột đã nói ra những lời không thể thu hồi lại nữa.

“Không thể nói như vậy được, em nợ anh, nhất định sẽ trả lại cho anh.” Thẩm Kiều vẫn nhớ một tỷ năm mươi triệu kia, tuy cách làm của mẹ Thẩm khiến cô vô cùng tức giận và thất vọng, nhưng dù sao bả ấy cũng là người sinh thành, dưỡng dục cô, cô có tức giận đến đâu đi chăng nữa cũng phải nhận món nợ này.

“Dù sao cũng là nợ, không cần lo nhiều, cứ nợ thêm chút nữa cũng không sao cả.”

Dứt lời, Dạ Lẫm Hàn chủ động đi về phía cô: “Anh đã đến đây rồi, quay vào đi.”

Thẩm Kiều đứng tại chỗ không nhúc nhích, Dạ Lẫm Hàn thấy cô bướng bỉnh như vậy, trực tiếp tiến lên giữ lấy bả vai cô, kéo cô vào trong.”


“Dạ Lẫm Hàn, thả em ra, mau thả em ra đi!”

Nghe thấy tên mình lần thứ hai được thốt ra từ miệng cô, Dạ Lẫm Hàn cuối cùng cũng bớt được nỗi khổ tương tư mấy ngày gần đây rồi.

Phải biết rằng khi cô đột nhiên biến mất ở nhà họ Dạ, không ai tìm thấy cô, ngay cả công ty cũng không thấy bóng dáng cô đâu, anh ta lại không thể công khai đi tìm cô, đến hôm nay, cuối cùng cũng có chút mặt mũi tới gặp cô, anh ta tăng tốc nhanh chóng đi thằng tới đây.

Cuối cùng cũng cô đã đứng ngay trước mặt mình.

Nhưng mà nghĩ đến việc cô ở bên Dạ Mạc Thâm suốt mấy ngày qua, trái tim anh ta đau Đớn như bị kim đâm vậy, Dạ Lẫm Hàn mím môi kéo cô về vị trí cô đứng ban nãy, Tiểu Nhan vẫn còn đang đứng ngơ ngác ở đó, khuôn mặt Thẩm Kiểu hiện vẻ mệt mỏi.

Cô thực sự rất muốn quay người rời khỏi đây, nhưng mà… nghĩ đến việc mình nợ người này quá nhiều rồi, bước chân lại không thể động được nữa.

Cuối cùng cô vẫn ngồi xuống, sắc mặt lạnh lùng nói.

“Em không cần anh giúp gì hết.”

Nếu không thể di thì cô cũng không cần sự giúp đỡ của Dạ Lẫm Hàn.

Sắc mặt Tiểu Nhan hơi thay đổi, nhìn Dạ Lẫm Hàn: “Phó tổng giám đốc Dạ, may là anh đã tới, chúng tôi có một chuyện vô cùng quan trọng cần anh giúp một tay.”


“Chuyện gì, nói đi.”

Hai người dường như chẳng nghe thấy câu nói kia của Thẩm Kiều, trực tiếp đối thoại.

Thầm Kiều tức giận đến nghiến răng.

Tiểu Nhan mở miệng, vừa định nói, Thẩm Kiều cắt ngang luôn: “Em đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến anh hết, em không cần sự giúp đỡ của anh.”

Gương mặt Dạ Lẫm Hàn không có cảm xúc gì nhìn về phía cô, giọng điệu chua xót: “Nếu như là người khác thì sao? Chỉ cần ngoại trừ anh thì ai giúp em cũng được, đúng không?”

Mặc dù sẽ khiến đối phương khó chịu, nhưng Thẩm Kiều vẫn nhẫn tâm thừa nhận.

“Không sai, anh cả, em đã nói em nợ anh quá nhiều, cứ tiếp tục nợ nhiều thêm nữa thì em không có _ cách nào trả lại anh, chuyện này anh Ỉ đừng động tay vào nữa.”

Tiểu Nhan nghiến răng nghiến lợi phản bác lời cô nói: “Nhất định phải lo, phó tổng giám đốc Dạ, dù thế nào cũng là chúng tôi phải chịu ấm HGCI”

Thẩm Kiều: “… Tiểu Nhan, cô cứ phải đứng phía dối lập với tôi sao?”

Ánh mắt Tiểu Nhan vô cùng kiên định nhìn cô: “Xin lỗi, cho dù cô tức giận, lần này tôi nhất định phải kiên quyết tới cùng.”

Thẩm Kiều đối diện nhìn cô ấy một lúc, bỗng nhiên không biết nói gì nữa, cô chỉ nhìn cô ấy cười lạnh: “Thôi được rồi, cô muốn làm gì thì làm đi, vậy cô cứ ở lại đây nói chuyện với anh ta, tôi còn chuyện phải làm, thứ cho tôi không thể tiếp đãi.”

Nói xong, Thẩm Kiều trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Lần này, Dạ Lẫm Hàn không ngăn cô lại nữa, Tiểu Nhan luống cuống muốn đứng dậy đuổi theo cô nhưng Dạ Lẫm Hàn gọi cô ấy lại.


“Đừng đuổi theo nữa, nếu cô ấy muốn di thì cô có đuổi theo cũng vô dụng thôi.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan sốt ruột đến đỏ cả mắt: “Nhưng mà…”

“Không phải anh cũng biết chuyện này rồi sao? Cô ấy mà không ở đây thì tôi cũng chẳng biết phải xử lý thế nào.”

Tiểu Nhan dừng một chút, cắn môi: “Kiều Kiều không ở đây, phó tổng giám đốc Dạ vẫn sẽ giúp đỡ chứ?”

Dạ Lẫm Hàn lạnh lùng, im lặng nhìn cô: “Đương nhiên, trước tiên nói rõ sự việc cho tôi biết đã.”

Mắt Tiểu Nhan đảo qua đảo lại, cô ấy không ngốc, đương nhiên biết rõ không thể nói cho Dạ Lẫm Hàn tất cả mọi chuyện được, chỉ có thể viện cớ.

“Ý của cô là con gái nhà họ Hàn và bạn của cô yêu nhau, cô ấy mang thai rồi mà người đàn ông kia lại từ bỏ cô ấy, cho nên nhất thời cô ấy nghĩ không thông, tự sát rồi?”

Tiểu Nhan vội vàng gật đầu, cô khó xử muốn chết, cô cũng không biết bịa thế nào nữa, cũng không biết chuyện này có thể qua mặt anh ta không nữa, nhưng cô ấy cũng nghĩ được đến thế mà thôi.

“Cô nói thật chứ?”

Quả nhiên, Dạ Lẫm Hàn hỏi cô một câu.

Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Đương nhiên là thật rồi, tôi gạt phó tổng giám đốc Dạ làm gì chứ? Cũng chẳng kiếm được lợi gì, tôi chỉ muốn biết cô ấy mang thai thật hay không, chúng tôi không dám đến bệnh viện… tôi muốn nhờ phó tổng giám đốc Dạ hỏi thăm giúp chúng tôi, dù sao, người bạn kia của tôi… cũng rất lo lắng cho cô ấy.”

Một lát sau, Dạ Lẫm Hàn gật đầu, giọng nói lạnh nhạt.

“Có thể, tôi sẽ hỏi giúp cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui