"Mợ Thẩm, cậu Dạ thực sự rất quan tâm đến mợ." Chu Vẫn thấy cô cụp mắt xuống, không nói gì, vì sợ cô đang suy nghĩ lung tung hoặc vô tình hiểu lầm Dạ Mạc Thâm. Cho nên cô ấy mới nhanh chóng lên tiếng thay Dạ Mạc Thâm giải thích.
Nghe được câu này, Thẩm Kiều tinh thần phấn chấn trở lại, nhìn Chu Vân đang ở trước mặt cô, cười nói: "Em rất biết nói giúp cho anh ấy."
Chu Vân đỏ mặt, giống như là có chút ngượng ngùng.
"Mợ Thẩm cứ đùa, em không phải đang nói thay cho cậu Dạ đâu. Những lời Chu Vân nói đều là sự thật. Trong lòng mợ Thẩm cũng biết rõ, không phải sao a?"
Phải, lần này Thẩm Kiều đã biết.
Không phải cô tự mình đa tình mà Dạ Mạc Thâm cũng rất quan tâm đến cô.
Chỉ cần điều này... Như vậy đã đủ rồi.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều mỉm cười.
Nếu Dạ Mạc Thâm lo lắng, trong khoảng thời gian này cô nên ở trong biệt thự chờ tin tức.
Chỉ là cô nghĩ mình có thể sống yên ổn cho đến khi Dạ Mạc Thâm mang tin tức trở về. Tuy rằng ngày nào cũng chờ đợi, lúc đầu sẽ lo lắng nhưng cuối cùng lại cảm thấy đó đã trở thành thói quen. Đêm nào cô cũng mong ngóng Dạ Mạc Thâm sẽ trở về, sẽ tự nói cho cô nghe tin tức mới.
Nhưng nếu sau khi anh trở về mà cũng không nói gì về chuyện này, cô cũng sẽ không hỏi thêm.
Cô nghĩ, chỉ cần có tin tức mới, anh sẽ không giấu diếm cô.
Thẩm Kiều vẫn chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được tin tức mới.
Nhưng không phải Dạ Mạc Thâm nói cho cô, mà là Hàn Tuyết U.
Hàn Tuyết U đã gửi tin nhắn WeChat cho cô và nói rằng cô ta muốn gặp cô.
Không hiểu vì sao, tin nhắn WeChat mà Hàn Tuyết U gửi cho cô thực sự khiến cho Thẩm Kiều cảm thấy nặng nề. Thẩm Kiều có một linh cảm không lành, cảm thấy dường như có chuyện gì sắp xảy ra.
Cô và Hàn Tuyết U là bạn bè tốt nhiều năm như vậy, sau khi làm rõ mọi chuyện lần trước, cô cảm giác về sau sẽ không gặp lại cô ta.
Cho nên cô trả lời: "Mình không có gì để nói với cậu."
"Kiều Kiều, cho dù đây là lần cuối cùng, cậu cũng không muốn gặp mình sao?"
Lần cuối cùng?
Thẩm Kiều cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm khi nghe thấy những lời này.
"Ý cậu là gì?"
"Cậu chỉ cần nói là có muốn gặp mình hay không?" Nhưng thái độ của đối phương có vẻ rất ngang bướng, nhất định phải gặp cô bằng được.
Thẩm Kiều cảm thấy bất lực, thành thật mà nói, cô đã mềm lòng với Hàn Tuyết U. Cô ta giúp cô nhiều như vậy, cô thực sự không thể ghét bỏ được. Bây giờ cô ta nói chuyện kỳ quái như vậy, giống như kiểu giọng điệu thiển cận.
Nếu không thì không sao, nhưng nếu có thì sao?
Trong trường hợp nếu có chuyện gì xảy ra với cô ta, Thẩm Kiều sợ rằng cả đời này sẽ hối hận đến chết.
"Cho mình thời gian và địa điểm cụ thể."
Cuối cùng, Thẩm Kiều vẫn đồng ý gặp, và phải rất lâu sau Hàn Tuyết U mới gửi địa chỉ cho cô.
Sau khi đọc địa chỉ, Thẩm Kiều mới biết đó là địa chỉ của một khách sạn, cô cau mày lại, cảm giác lo lắng ngày càng tăng.
Thẩm Kiều cất điện thoại đi, sau đó nói với Chu Vân: "Hôm nay tôi muốn ra ngoài chơi, có được không?"
Chu Vân sững sờ một lúc, một lát sau cô ấy cười rồi nói: "Mợ Thẩm và cậu chủ quả nhiên là thần giao cách cảm. Sáng sớm hôm nay cậu chủ vừa bảo người gác cổng, từ nay về sau mợ có thể ra vào đây, sẽ có tài xế riêng cho mợ Thẩm sai bảo"
Thẩm Kiều: "... Không cần phiền phức như vậy, ở đây địa hình phức tạp, còn làm phiền cô đưa tôi ra tận cửa."
"Mợ Thẩm yên tâm, lát nữa Chu Vân cùng mợ ra ngoài."
Sau đó, Thẩm Kiều thay quần áo, đi theo sự hướng dẫn của Chu Vân ra cửa. Có lẽ là Chu Vân đã báo trước nên đã có xe đỗ ở cửa chính.
"Mợ Thẩm, mợ muốn đi đâu thì nói trước cho tài xế là được. Tài xế sẽ hộ tổng mợ đến đó."
Vốn dĩ Thẩm Kiều muốn tự mình đi, dù sao cô đi tìm Hàn Tuyết U để nói rõ ràng mọi chuyện với cô ta.
"Được rồi."
Sau khi lên xe, Thẩm Kiều báo địa chỉ cho tài xế: "Phiền chú đưa tôi đến nơi này."
"Mợ Thẩm đừng khách sáo, tôi sẽ đưa mợ qua đó."
Tài xế là một ông chủ đã lớn tuổi, khuôn mặt hiền lành và nói chuyện vô cùng thân thiện, lịch sự.
Thẩm Kiều đến nơi, muốn tài xế quay về trước nhưng không ngờ là tài xế lại nói sẽ đợi cô dưới tầng. Sau đó lại có chút lo lắng: "Mợ Thẩm, khách sạn đông người như vậy, hay là để tôi đi cùng mợ lên đó. Tôi sợ có xảy ra chuyện gì thì tôi không biết nên ăn nói thế nào."
Ban đầu Thẩm Kiều định từ chối nhưng tài xế lo lắng nói: "Lên đến đấy tôi sẽ đợi ở ngoài cửa. Mợ Thẩm không cần lo lắng."
"Tôi đến để gặp bạn, cô ấy nói cô ấy tới rồi, vậy nên cảm ơn chút."
"Cứ gọi tôi là chú Kim."
"Cảm ơn chú Kim."
Sau khi đến nơi, Thẩm Kiều bấm chuông cửa, chú Kim liền tự giác đứng bên cạnh. Thẩm Kiều ấn một hồi lâu vẫn không có người ra mở cửa.
Thẩm Kiều phải gửi một tin nhắn WeChat cho Hàn Tuyết U nói cô đến rồi, gửi được mấy phút rồi nhưng vẫn chưa thấy Hàn Tuyết U trả lời.
Trong lòng cô nỗi bất an ngày càng lớn, Thẩm Kiều vừa định gọi điện thoại cho Hàn Tuyết U thì phát hiện cửa khách sạn khép hờ, không khóa.
Dường như đang cố tình khép hờ như vậy để chờ cô đến.
Ngây người khoảng năm giây, Thẩm Kiều phản ứng lại, cô mở cửa và bước