Anh ta đến đây, có lẽ là muốn ăn våt.
Cô ấy không thể hoảng loạn như vậy được, còn chưa rõ sự tình thế nào, phải thật bình tĩnh.
Tiểu Nhan tắm rửa sạch sẽ, sau đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh bước xuống lầu.
Lúc xuống lầu, cô ấy tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, chào hỏi với Lâm Hứa Chính xong, liền đi vào phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, Tiểu Nhan vừa nấu mì vừa nhớ lại dáng vẻ Lâm Hứa Chính khi vừa nãy cô gặp, nhìn qua thì cả ánh mắt đến biểu cảm đều không có gì khác thường, chắc không biết người kia là cô ấy?
Thật là may mắn, nếu như anh ta biết đó là cô, không biết chừng sẽ nói linh tinh gì với Hàn Thanh?
Hiện tại cô ấy có thai hay không thì phải dùng que thử thai để thử, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì thật xấu hổ.
Vì thế mà Tiểu Nhan đã xác định, trước khi chuyện này được chứng thực, ngoài cô ấy ra thì nhất định phải dấu diếm, không thể để chuyện như ngày hôm nay phát sinh thêm.
Lâm Hứa Chính đứng ở trong căn phòng trang nhã, ánh mắt liếc về phía chiếc túi đựng đồ, biểu cảm trên khuôn mặt lộ ra vẻ thích thú.
Anh ta biết bạn tốt của mình giống như một cây cổ thụ đơn độc, thật không thể ngờ hai người lại tiến triển nhanh như vậy, cũng không ngờ một người cẩn trọng như Hàn Thanh lại không kiềm chế được dục vọng của bản thân?
Còn nữa, nếu anh ta biết bản thân mình sắp lên chức ba, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?
Nếu có thể, Lâm Hứa Chính rất muốn cầm túi que thử thai này đi tìm Hàn Thanh, sau đó trêu chọc anh ta vài câu, nhìn biểu cảm thay đổi trong chốc lát của anh ta, chỉ nghĩ đến đó thôi đã cảm thấy vô cùng thú vị.
Đáng tiếc, những thứ này sẽ bị Tiểu Nhan lấy đi, đối với một người con gái mà nói, chuyện này trước hết vẫn nên thay cô ấy giữ bí mật.
Tiểu Nhan nhanh chóng bước vào phòng, ho nhẹ một tiếng để che dấu sự chột dạ của mình, sau đó đặt một tô mì ở trước mặt Lâm Hứa Chính.
“Anh Lâm Hứa Chính.”
Lâm Hửa Chính liếc nhìn cô ấy, ánh mắt của cô gái vội tránh né đi chỗ khác, rõ ràng không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Như vậy đã sợ hãi rồi? Rõ ràng trước đó cô ấy đã nhận ra anh ta là Lâm Hứa Chính, vậy mà hiện tại còn không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta?
“Ừm, ngồi đi.”
Tiểu Nhan ngồi xuống trước mặt Lâm Hứa Chính, có lẽ bởi vì cảm thấy chột dạ, cho nên hô hấp cũng rất nhẹ, giống như muốn làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Mà Lâm Hứa Chính cũng bình tĩnh cầm lấy chiếc đũa, bày ra dáng vẻ thản nhiên, ngồi trước mặt Tiểu Nhan ăn một cách điềm tĩnh, bình thường Tiểu Nhan còn có thể cùng anh ta nói chuyện, nhưng hôm nay lại không biết phải nói cái gì.
“Làm sao vậy?” Lâm Hứa Chính đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
“Hả?” Tiểu Nhan giống như bị cái nhìn của anh ta dọa cho hoảng sợ: “Anh Chính, có chuyện gì sao?”
“Những lời này là anh hỏi em mới phải?” Lâm Hứa Chính nhìn Tiểu Nhan rồi cười nhẹ: “Hôm nay lại im lặng, không có cùng anh nói chuyện như những lần gặp trước, có chuyện gì sao?”
“À, không có.” Tiểu Nhan liên tục xua tay phủ nhận: “Vừa rồi em đang suy nghĩ một vài chuyện linh tinh mà thôi, không phải không muốn nói chuyện với anh đâu.”
“Vậy sao?” Lâm Hứa Chính nhíu mày: “Nghĩ đến chuyện gì? Nói cho anh nghe được không?”
“Không có chuyện gì quan trọng đâu, hiện tại anh đang ăn, không nên quấy rầy anh như vậy.”
“Dù sao hiện tại anh cũng đang cảm thấy nhàm chán, em cứ nói đi.”
Nói xong, Lâm Hứa Chính lại cắm mặt xuống ăn, Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng khó xử: “Không có gì, em chỉ nghĩ xem có nên thuê thêm vài người làm thêm trong cửa tiệm nữa hay không mà thôi.”
Không đủ người?
“Hả? Hiện tại vẫn không đủ người sao? Em định không làm ở đây nữa?”
Bởi vì cô ấy đang mang thai sao?
Tiểu Nhan nghe thấy anh hỏi bản thân có phải sắp thôi việc ở đây không, tóc gáy đều dựng đứng hết lên, cả người đều rơi vào trạng thái cảnh giác: “Không, không phải, chỉ là em…Cảm thấy mẹ làm việc rất vất vả, cho nên muốn thuê thêm người làm.”
“À, hiện tại tuổi tác của chú, dì cũng không còn trẻ, không nên làm vất vả như vậy, thuê thêm vài người nữa cũng tốt, đã tìm được người chưa? Có cần anh giúp gì không?”
“Không cần, chuyện này không vội, cứ từ từ rồi tìm cũng được, bởi vì điều quan trọng là tìm được người phù hợp.”
“Cũng được.”
Sau khi trầm mặc một lúc, Tiểu Nhan cảm thấy không thể ngồi đây giả ngốc được nữa liền lấy cớ để rời đi.
“Anh, dưới lầu còn rất nhiều việc, hôm nay em không thể cùng anh ngồi ăn cơm được rồi.”
“Được, lúc anh bước vào cũng thấy khách khứa rất đông, vậy em mau xuống phụ ba mẹ đi.”
“Thật là ngại quá, anh à, lần sau em nhất định sẽ ăn cùng anh!” Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng đứng lên, nhất định là muốn chạy trối chết, nhưng vào lúc cô ấy vừa xoay người định rời đi, Lâm Hứa Chính lại gọi cô ấy lại.
Tiểu Nhan.”
“Dạ?”
Tiểu Nhan xoay người lại, biểu cảm khó hiểu nhìn Lâm Hứa Chính.
“Đồ của em, anh quên đưa cho em.”
Lâm Hứa Chính cười khẽ, đặt cái túi bên cạnh lên bàn, lúc đầu Tiểu Nhan còn mơ màng chưa hiểu: “Đồ này là của em sao?”
“Ừm, của em.”
Vẻ mặt Tiểu Nhan nghi hoặc nhìn túi đồ, bởi vì không biết bên trong là gì nên cô ấy mở túi ra trước mặt Lâm Hứa Chính.
Kết quả khi mở cái túi đó ra, thứ bên trong khiến cho sắc mặt Tiểu Nhan biến đổi.
“Này, này…”
Như thế nào!
Tiểu Nhan mở lớn đôi mắt, không tin vào những gì mình nhìn thấy bên trong túi chính là que thử thai cô ấy mua ở hiệu thuốc.
Tại sao Lâm Hứa Chính lại đưa thứ này cho cô ấy? Chẳng lẽ là…Lúc ở trong hiệu thuốc anh ta đã sớm nhận ra cô ấy?
“Thế nào?” Lâm Hứa Chính nhìn biểu cảm sợ hãi của Tiểu Nhan, cảm thấy vô cùng thú vị: “Chẳng lẽ thứ này không phải là của em sao?”
Tiểu Nhan phản ứng lại, vô thức bỏ túi đồ xuống, khỏe môi run rẩy, xấu hổ cười nói: “An Chính, anh đang nói đùa gì vậy, cái này…Đồ vật này sao có thể là của em?”
“Không phải là của em? Vào lúc nãy em ở trong hiệu thuốc mua mấy thứ này mà.”
Nghe đến đó, nụ cười trên môi Tiểu Nhan không duy trì được nữa, cô liếc mắt nhìn Lâm Hứa Chính một cái, ánh mắt đối phương hiện lên sự vui đùa, nụ cười trên môi hiện rõ, rõ ràng là đang muốn trêu chọc cô ấy!
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan có chút tức giận, hỏi: “Anh Chính, vốn dĩ anh đã nhận ra đó là eml”
Lâm Hứa Chính chỉ cười nhạt, không nói gì.
Nhìn dáng vẻ thản nhiên này của anh ta, Tiểu Nhan biết cô ấy đã đoán đúng, anh ta nhận ra cô ấy, cho nên mới mua thứ này, còn đến tận quán của cô, chính là muốn đưa thứ này cho cô ấy.
“Anh Chính, sao anh có thể làm như vậy? Anh!”
Trong nháy mắt, Tiểu Nhan tức giận, Lâm Hứa Chính vội vàng lên tiếng: “Được rồi, đừng trách anh, anh cũng là định vào hiệu thuốc mua đồ, không may đụng phải em, nhìn em làm rơi đồ nên mới đến đây đưa nó cho em, ngoài ra không còn tâm tư gì khác.”
“Nếu không có tâm tư gì khác, vậy sao lúc tới anh không nói thẳng, nhất định phải đợi đến bây giờ?”
Vẻ mặt Lâm Hứa Chính vô cùng khó xử: “Chẳng phải là muốn trêu chọc em một chút thôi sao? Không nghĩ rằng em lại bày ra dáng vẻ thản nhiên như vậy, được rồi, đừng giận anh nữa, anh đưa cho em thứ này, em mau trả tiền anh đã thanh toán cho em đi.”
Không đề cập tới vấn đề này nữa là một chuyện tốt, nếu cứ nhắc tới chắc chắn Tiểu Nhan sẽ xấu hổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...