Cô Vợ Đánh Tráo


Cô ấy mua vài que thử thai rồi bỏ vào trong túi, đang định bỏ vào trong túi lại cảm thấy hành động của mình như vậy là không được, nhìn rất giống một kẻ trộm.

Vì thế Tiểu Nhan chỉ có thể cầm nó trong lòng bàn tay, rón ra rón rén đi đến quầy để tính tiền.

Dọc đường đi cô ấy cứ nhìn bốn phía xung quanh, khi đến quầy thu ngân cũng không dám nhìn thẳng người bán hàng mà quay người sang một hướng, cứ như vậy cô ấy đâm sầm vào một người.

Sầm.

Đống đồ Tiểu Nhan cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

Cả người cô ấy đều trực tiếp bị dọa cho giật mình, bởi vì quá căng thẳng cho nên bàn tay cô buông lỏng, đồ vật trong tay cũng thuận theo mà rơi ra.

Nhưng lực va chạm của hai người không mạnh, cho nên người đó cũng không có vấn đề gì.

Cô nhìn đồ của mình rơi lả tả trên mặt đất, lập tức ngồi xổm xuống định nhặt lên, trên đỉnh động lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Cô không sao chứ?”
Giọng nói này…

Bàn tay đang định nhặt đồ lên đột ngột dừng lại.

Giọng nói này hình như là của…Cô ấy nhận ra người trước mặt.

Tiểu Nhan chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên là Lâm Hứa Chính, tuy nhiên anh ta đang cúi đầu giúp cô nhặt đồ rơi trên đất nên không để ý đến ánh mắt cô ấy.

Thứ đồ này…
Nhìn thấy anh ta nhặt thứ đó, khuôn mặt Tiểu Nhan trắng bệch cắt không còn giọt máu, không đợi anh ta phản ứng lại, cô ấy đã bỏ lại que thử thai, đứng dậy chạy thục mạng.

Lâm Hứa Chính đến đây để mua thực phẩm bảo vệ sức khỏe, không nghĩ sẽ va vào một cô gái, sau đó thứ trên tay cô ấy rơi ra, tiếng rơi của thứ đó trên mặt đất đã thu hút sự chú ý của anh ta.

Lúc sau anh ta thấy cô gái ngồi xổm xuống nhặt đồ lên giống như thứ đó rất quan trọng với cô ấy, mà đồ vật đó lại bị anh ta làm rơi, vì thế Lâm Hứa Chính mới ngồi xổm xuống giúp cô nhặt lại, thuận tiện hỏi thăm một câu.

Lúc sau, anh ta nhặt thứ đồ trên đất lên, nhìn rõ vật bị cô gái đánh rơi là cái gì, biểu cảm trên mặt Lâm Hứa Chính đơ lại một chút, sai đó cả người cứng ngắc đứng lên.

Chẳng trách cô gái ấy lại vội vã như vậy, thì ra là đi mua thứ này…
Nhưng mà chưa đợi anh ta phản ứng lại, cô gái kìa liền vứt luôn thứ đó đi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.


“Ơ…” Lâm Hứa Chính còn đang muốn cản cô ấy lại, nhưng lại thấy cô ấy sớm đã chạy đâu mất, trên người giống như có gắn tên lửa, chạy nhanh đến mức không thấy tăm hơi đâu.

Sợ anh ta sao? Anh ta đáng sợ như vậy à? Lâm Hứa Chính nhíu mày lại, xoay người nhặt đồ vật đó lên, bỗng nhiên anh ta nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt nheo lại nhìn về phía cô gái kia vừa chạy.

Tại sao lại có cảm giác… Bóng hình vừa nãy có chút quen thuộc?
Hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi?
Nhìn lại que thử thai ở trong tay, nhớ đến hành động hấp tấp, vội vàng chạy trốn như sợ người khác biết sự tình, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.

Bản thân anh ta dường như đã phát hiện ra bí mật gì đó? “Chào anh, mấy thứ này… Nhân viên thu ngân có chút xấu hổ, mở miệng nói, bởi vì khoảng cách hai người va vào nhau rất gần với chỗ thanh toán của người thu ngân, cho nên chuyện vừa rồi người thu ngân đều nhìn thấy rõ, nhìn thấy cô gái va vào người đàn ông cao to này, rồi bị anh ta dọa cho chạy mất, sau đó người đàn ông cầm que thử thai trong tay, đứng im một chỗ bật cười, điều này sao cứ khiến người khác có cảm giác quái lạ?
Lâm Hứa Chính nghe thấy giọng nói liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cầm que thử thai đặt lên bàn thu ngân, người thu ngân nghĩa anh ta muốn trả lại cho mình vì thế đưa tay chuẩn bị lấy đồ, nhưng lại nghe thấy Lâm Hứa Chính nói.

“Lấy cho tôi thêm một ít nữa rồi giúp tôi gói nó lại.”
Người thu ngân: “?”
Cô ta không nghe nhầm chứ? Vì sao người đàn ông này lại mua que thử thai? Gì vậy chứ?
“Cái kia, tôi không nghe rõ nắm, vừa rồi anh nói là…”
Lâm Hứa Chính nói to hơn một chút: “Gói lại những cái này cho tôi.”
“Mấy thứ này…”

“Cô gái kia là bạn của tôi, tôi mua giúp cô ấy.”
Thì ra là thế, lúc này người thu ngân mới thở hắt ra một hơi, sau đó gói lại thứ đó cho Lâm Hứa Chính.

Vài phút sau, Lâm Hứa Chính bước ra khỏi hiệu thuốc, trên tay là chìa khóa xe và một túi đựng đồ, anh ta bước thong thả đến chiếc xe của minh, anh ta vừa lái xe vừa ung dung ngắm những tòa nhà cao tầng.

Con phố này không phải là con phố nơi có quán mì đó sao? Xem ra anh ta phải cất công đến quan mì đó một lần rồi.

Sau khi Tiểu Nhan chạy trốn liền trở về quán mì, thời điểm cô ấy trở về đúng vào lúc La Tuệ Mỹ vừa bưng bát mì ra ngoài, thấy Tiểu Nhan thì liền có chút kinh ngạc.

“Tiểu Nhan? Sao con lại về đây? Không phải nói đi bệnh viện kiểm tra sao? Sao lại quay lại nhanh thế…”
“Mẹ, con lên phòng trước đây!” Tiểu Nhan nói xong liền nhanh chóng chạy lên lầu, tốc độ của cô ấy nhanh đến mức La Tuệ Mỹ chưa kịp phản ứng, chỉ biết nói: “Con bé này đúng là…”
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cũng như hành động chạy nhanh lên lầu như vậy, chắc là không có chuyện gì, chính vì thế La Tuệ Mỹ cũng không có hỏi thêm gì nữa.

Sau khi Tiểu Nhan chạy lên lầu liền khóa trái cửa, nhốt mình trong phòng, rốt cuộc cũng có thể hắt ra, tim cô ấy không ngừng đập thình thịch, không nghĩ đến chuyện bản thân chỉ tùy tiện đến một hiệu thuốc mua đồ lại có thể gặp Lâm Hứa Chính.

Nếu là người khác thì không sao, nhưng người đó lại chính là Lâm Hứa Chính!
Lâm Hứa Chính là bạn của Hàn Thanh, hơn nữa quan hệ của hai người đó cũng không đến nỗi tệ!
Cũng không biết rốt cuộc anh ta có nhận ra cô ấy không, liệu anh ta có đi đến trước mặt Hàn Thanh mà nói bậy bạ gì không nữa? Tiểu Nhan sắp phát điên!
Cô ấy cũng quá liều lĩnh, càng gấp gáp càng khiến cho mọi chuyện trở nên sai.

Tiểu Nhan kêu to một tiếng, sau đó nằm gục xuống bàn, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, làm sao bây giờ, bây giờ phải làm sao? Rốt cuộc anh ta có nhận ra cô ấy không? Như thế nào lại có chuyện tình cờ như vậy? Cô ấy chỉ đến hiệu thuốc, vậy mà Lâm Hứa Chính cũng đến đó, hai người còn va vào nhau.


Hơn nữa, thứ cô ấy muốn mua cuối cùng lại không mang đi, thật là…
Mà dưới lầu, Lâm Hứa Chính đã đến, anh ta dừng xe bên lề đường, sai đó mang theo đồ vật kia bước vào trong quán, La Tuệ Mỹ vừa nhìn thấy anh ta liền cảm thấy hưng phấn.

“Giám đốc Chính đến đấy à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?” Một câu giám đốc Chính khiến cho Hứa Chính vô cùng ngượng ngùng, anh ta xấu hổ đưa tay lên xoa xoa cái mũi, sau đó nói: “Dì à, dì cứ gọi cháu là Hứa Chính là được rồi.”
Lâm Hứa Chính là bạn bè tốt của Hàn Thanh, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, nếu như Hàn Thanh cùng Tiểu Nhan có thể đến được với nhau, anh ta cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tiểu Nhan.

Tuy rằng Hàn Thanh hơn Tiểu Nhan khá nhiều tuổi.

“Hứa Chính?” La Tuệ Mỹ đảo cặp mắt như hạt châu của mình nói: “Sao có thể chứ? Cháu chính là…”
“Dì cứ gọi cháu là Hứa Chính đi, dì là người bề trên, nếu cứ gọi cháu là tổng giám đốc Chính, cháu thật sự không dám nhận.”
“Như vậy cũng được.

Hôm nay tới đây cháu muốn ăn gì? Con bé Tiểu Nhan kia vừa về đã vội chạy lên lầu rồi, để dì gọi con bé xuống.”
Nói xong, La Tuệ Mỹ ngửa đầu lên trần gọi Tiểu Nhan “Tiểu Nhan, nhanh xuống dưới lầu đi, có việc gấp, tổng giám đốc Chính đến đây!”
Tiểu Nhan đang nằm bò trên bàn nghe thấy vậy liền bật người ngồi thẳng dậy giống như bị tiếng nói làm cho giật mình.

Lâm Hứa Chính đến đây?
Sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ đã nhận ra cô ấy cho nên cố ý đến đây? Tay chân Tiểu Nhan luống cuống, mau mải đứng dậy, không biết phải làm như thế nào mới tốt, nhưng Tiểu Nhan nhận ra một điều, lúc cô ấy chạy trốn, Lâm Hứa Chính không có nhìn thấy mặt cô ấy, làm sao có thể nhận ra cô gái kia chính là cô ấy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui